Trước kia, chuyện mà Quý Lương Xuyên lo lắng nhất chính là sợ anh trai sẽ yêu Thư Vãn.
Thăm dò vài lần, đáp án nhận được chính là không yêu, anh ta liền không quản anh trai nữa.
Ai mà ngờ sau khi Thư Vãn chết, anh trai nhà hắn lại vì cô ta mà vừa cắt cổ tay sự sát, vừa điên cuồng uống thuốc.
Bây giờ, vừa mới cứu được từ cửu môn quan về, vừa tỉnh lại liền rút kim trở về nhà liều mạng uống rượu, đúng là không muốn sống nữa.
Quý Tư Hàn căn bản là không nghe thấy anh ta nói gì, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc anh ta: “Đưa cho anh.”
Quý Lương Xuyên giữ chặt bình rượu không buông: “Anh cứ tiếp tục uống như vậy, chẳng sống nổi bao lâu nữa đâu, không được phép uống nữa.”
Quý Tư Hàn đột nhiên cười lạnh: “Anh vốn gì cũng không muốn sống nữa.”
Sắc mặt Quý Lương Xuyên tối sầm xuống, trong đầu anh ta chợt lóe lên hình ảnh anh trai anh ta lúc nhỏ bị Liên Vãn Tinh hành hạ đến gần chết, không nhịn được mà thở dài.
Nếu không phải vì nhà họ Quý thì chỉ e là anh trai đã sớm rời bỏ thế gian này…
Anh ta buông lỏng cái tay đang giữ bình rượu, đưa nó cho Quý Tư Hàn: “Uống ít thôi.”
Quý Tư Hàn sau khi rót xong rượu, nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trong ly, hỏi Quý Lương Xuyên: “Rượu, tại sao lại có vị đắng.”
Quý Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Anh trai, là vì trong lòng anh quá đắng cay, nên mới cảm thấy rượu đắng.”
Quý Tư Hàn cong môi cười lạnh nhạt, từ tốn nói: “Thì ra là vậy…”
Quý Lương Xuyên nhìn thấy người đàn ông trước giờ đều bạc tình, lại vì một người phụ nữ mà thành ra như thế này, trong lòng buồn bực không tả nổi.
“Anh trai, người chết thì không thể sống lại được, anh buông bỏ đi thôi.”
Quý Tư Hàn không trả lời anh ta, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu vang.
Lúc Quý Lương Xuyên còn muốn khuyên tiếp, Tô Thanh từ bên ngoài bước vào.
“Quý tổng, tôi tra được chân tướng rồi, Thư tiểu thư…”
Tô Thanh không ngờ Quý Lương Xuyên lại ở đây, chợt im bặt.
Quý Tư Hàn lại không chút để tâm, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tô Thanh lúc này mới đặt một đống tài liệu lên quầy bar.
“Quý tổng, anh đoán không sai, là Trì Nghiễn Châu đã mua chuộc nhân viên tại nhà hòa táng, lén vận chuyển Thư tiểu thư ra ngoài.”
“Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chị gái ruột của Thư tiểu thư, cũng chính là Sơ Nghi đã để lại di ngôn, nói là muốn đem tim hiến cho Thư tiểu thư, Trì Nghiễn Châu vì vậy mới vội vàng tới nhà hỏa táng đưa Thư tiểu thư đi.”
“Tôi còn tra được là George chính là người đã làm phẫu thuật thay tim cho Thư tiểu thư…”
Tô Thanh báo cáo gói gọn trong vài câu, sau đó tường thuật chi tiết lại mọi chuyện một lần nữa.
Quý Lương Xuyên sau khi nghe xong, cả người ngơ ngác: “Vậy tức là Thư Vãn vẫn chưa chết?”
Tô Thanh không hề trốn tránh, gật đầu với anh ta: “Không chỉ chưa chết, mà còn dùng thân phận của chị gái để về nước.”
Quý Lương Xuyên một tay đỡ trán, anh trai đã sớm biết Thư Vãn vẫn còn sống, cũng không nói với anh ta, hại anh ta tốn công khuyên cả nửa ngày.
Quý Tư Hàn đã đoán ra được kết quả này, chỉ là không ngờ người cứu sống Thư Vãn lại là George.
Tô Thanh thấy hắn thắc mắc, liền vội vàng giải thích lần nữa: “Bác sỹ George là bạn tốt lâu năm của tứ thiếu gia nhà họ Trì.”
Quý Tư Hàn liền hiểu, khẽ gật đầu, lại lạnh nhạt hỏi: “Tại sao họ lại kết hôn?”
Tô Thanh cung kính đáp: “Trì Nghiễn Châu cưới Thư tiểu thư là vì trái tim kia của Sơ Nghi, còn về Thư tiểu thư tại sao lại đồng ý gả, thì là vì…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tô Thanh khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Thư tiểu thư biết tin Cố Cảnh Thâm tự tử vì tình, không chịu tin, muốn về nước tìm Cố Cảnh Thâm, Trì Nghiễn Châu mới đặt ra điều kiện, bảo Thư tiểu thư gả cho anh ta, nếu không sẽ không cho phép cô về nước, Thư tiểu thư vì vậy nên mới đồng ý.
Ngón tay đang lật tài liệu của Quý Tư Hàn khẽ run lên, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch.
Cô ấy vì để trở về gặp Tống Tư Việt vậy mà lại không tiếc thân mình mà gả cho người khác.
Cô ấy quả nhiên rất yêu Tống Tư Việt…
Mà hắn, trong mắt cô ấy, lại chẳng là cái thá gì….