Quý Tư Hàn cười lạnh, trong đôi mắt hoa đào lạnh nhạt kia tràn ngập sự tự giễu.
Hắn cố gắng áp chế cơn đau nghẹt thở, bưng ly rượu lên, lại lần nữa uống cạn.
Hầu kết gợi cảm kia chuyển động, nuốt những ngụm rượu như nuốt cùng những cơn đau kia xuống.
Chắc là vì ngay cả rượu cũng không thể nào làm tê liệt những cơn đau, Quý Tư Hàn dứt khoát buông ly rượu xuống, đứng dậy, lung lay đi về phía tầng hai…
Nhìn bóng lưng cô độc kia, Quý Lương Xuyên chợt cảm thấy ông nội nói đúng, tình yêu là thứ không nên dính vào.
Thế nhưng chính anh trai, người được dạy từ nhỏ rằng đừng động lòng, lại rung động với tình cảm mãnh liệt nhất, ngược lại, hắn lại chính là kẻ không chút dính dáng nào tới chuyện tình cảm.
Quý Lương Xuyên đùa nghịch ly rượu trong tay, nhìn sang Tô Thanh cũng đang ôm vẻ mặt lo lắng: “Anh trai tôi biết Thư tiểu thư còn sống, mà vẫn cứ buồn bực u uất, có phải là đã đi tìm người ta, muốn nối lại tình xưa, nhưng bị người ta cự tuyệt rồi không?”
Tô Thanh thu lại ánh mắt lo lắng, gật đầu với Quý Lương Xuyên: “Thư tiểu thư dường như đã hoàn toàn thất vọng với Quý tổng rồi.”
Anh ta cũng không nói Thư tiểu thư không yêu Quý tổng, mà luôn cảm thấy là đã từng yêu.
Trước kia mỗi lần hắn đón Thư tiểu thư, trên mặt cô ấy luôn mang theo nụ cười.
Biết dạ dày Quý tổng không tốt, còn tự mình hầm canh, dặn hắn lén đưa cho Quý tổng.
Lúc ở bên Quý tổng, trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chu đáo săn sóc.
Có rất nhiều lúc, hai người ở cùng trong căn biệt thự số 8 cũng rất ấm cúng, hòa hợp.
Chỉ là có lúc, Quý tổng sẽ đột nhiên tức giận rời đi, một khoảng thời gian rất lâu sau đó liền đối xử lạnh nhạt với Thư tiểu thư.
Hắn không biết nguyên nhân là gì, cũng không dám hỏi Quý tổng, hai người cũng cứ thế ở trong một mối quan hệ lúc tốt lúc xấu suốt năm năm.
Sau khi Quý tổng quyết định chấm dứt hợp đồng, Thư tiểu thư không đòi một đồng nào của Quý tổng, còn rất có khí phách mà trả lại tiền bán thân cho Quý tổng.
Cô ấy làm như vậy chẳng qua là muốn cho Quý tổng biết, cô ở cùng anh ấy không phải là vì tiền.
Quý tổng bề ngoài thì không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy những thứ Thư tiểu thư để lại trong biệt thự lại lập tức bảo hắn gọi điện thoại nhắn cô ấy về lấy.
Anh ta gọi điện cho cô ấy là muốn gọi cô ấy về, nhưng Thư tiểu thư lại nói không cần, quyết liệt đến mức xóa cả số liên lạc của bọn họ.
Lúc đó Quý tổng có chút hoảng hốt, gọi đi gọi lại mấy cuộc điện thoại, sau khi xác nhận cô ấy đã xóa số liên hệ thì đã ngây ra một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó hiểu nhầm là Thư tiểu thư tìm được kim chủ mới, bởi vì tức giận nên mất kiểm soát, không những không kéo cô ấy về mà còn chọc cho cô ấy tức giận rời đi.
Tiếp đó thì Cố Cảnh Thâm xuất hiện, hại Quý tổng hoàn toàn mất đi lý trí, làm ra những chuyện còn quá đáng hơn với Thư tiểu thư.
Lần đó sau khi Thư tiểu thư và Quý tổng nói chuyện rõ ràng, Quý tổng đã định buông tay với Thư tiểu thư.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Quý tổng vì bảo vệ Thư tiểu thư mà ra tay đánh cô ấy, hại Thư tiểu thư mất mạng.
Chắc hẳn là vì một loạt những sự kiện này nên mới khiến cho Thư tiểu thư hoàn toàn hết hi vọng vào Quý tổng.
Mà anh ta trước kia đã từng nói với Quý tổng vào lúc đang tức giận về tâm ý của Thư tiểu thư, nhưng Quý tổng không tin.
Hai người đi tới cục diện hôm nay, ít nhiều gì cũng vì không có duyên, hoặc là ý trời đã định Thư tiểu thư không thuộc về Quý tổng.
Quý Lương Xuyên búng tay một cái trước mặt anh ta, khiến anh ta tỉnh lại từ dòng suy nghĩ: “Nói với anh trai tôi, nếu đã bị từ chối rồi thì buông bỏ đi, đừng cưỡng ép mà làm gì.”
Người nắm quyền của nhà họ Quý sao có thể vì một người phụ nữ mà hạ thấp giá trị bản thân hết lần này đến lần khác như vậy được.
Tô Thanh lộ nụ cười khó xử: “Thất thiếu gia, ngay cả anh còn khuyên không nổi chứ đừng nói là tôi.”
Quý Lương Xuyên hừ với anh ta một tiếng: “Dù sao thì chuyện này cũng giao cho anh rồi, tôi không muốn thấy anh trai tôi lại hạ mình lần nữa.”.