Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh sắc bén như dao, đôi mắt anh đào lạnh nhạt xa cách, mặc âu phục màu đen được thêu tinh xảo, cả người toát ra khí chất vừa u ám vừa chói mắt như sao.
Sau khi hắn đỡ Ninh Uyển đứng vững, cũng không kịp buông tay đặt ở eo cô ta ra, mà đã lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Thư Vãn.
“Vị hôn thê của tôi mà cô cũng dám động, cô là cái thá gì ——”
Giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ đỉnh đầu nện xuống, nhịp tim đang tăng nhanh đến gần như nghẹt thở bỗng nhiên nguội lạnh.
Cả người Thư Vãn ướt sũng, hai má sưng tấy, tóc tai rối bời, nhếch nhát, cũng không địch lại lời nói tổn thương của hắn.
Cô ôm cánh tay đông cứng lạnh lẽo đến phát run, cúi đầu vô hồn, nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ đợi đám người nắm quyền lực coi thường người khác này phán quyết.
“Tư Hàn, sao anh lại tới đây?”
Ninh Uyển nhìn thấy Quý Tư Hàn không buông mình ra, có chút kinh hỉ, nhưng so với kinh hỉ thì càng khiếp sợ hơn.
Quý Tư Hàn bận rộn sao lại đột nhiên đến trung tâm thương mại? Còn vào nhà vệ sinh nữ?
“Đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy vệ sĩ của bọn em kéo người vào trung tâm thương mại, cho nên đi theo xem thử.”
“Thì ra là như thế.”
Lời nói của hắn đã xua tan nghi ngờ của Ninh Uyển, cô ta thay đổi vẻ tàn nhẫn vừa rồi, dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng với hắn.
“Tư Hàn, anh tới đúng lúc lắm, cô Thư Vãn này ở bệnh viện vô lễ với Tinh Nhược thì thôi đi, vừa rồi cô còn ấn đầu Tinh Nhược vào trong bồn cầu, mấy người bọn em không khống chế được cô ta, anh mau giúp Tinh Nhược dạy cho cô ta một bài học đi!”
Quý Tư Hàn không trả lời cô, lại vỗ vỗ tay cô ta để trấn an.
Động tác này không hiểu sao lại làm cho tâm trạng Ninh Uyển sung sướng, cho rằng trong lòng hắn vẫn có cô ta, cho nên được một tấc tiến một thước càng áp sát cơ thể vào hắn.
Đáy mắt Quý Tư Hàn hiện lên vẻ chán ghét, chợt lóe rồi biến mất, sau đó nhanh chóng che dấu khôi phục thành dáng vẻ lãnh đạm xa cách.
Hắn xoay người, nhàn nhạt nhìn lướt qua Thư Vãn, rồi lạnh lùng nhìn về phía Liên Tinh Nhược.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Vãn cho rằng hắn đang hỏi mình, chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy hắn chả thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Thì ra hắn không hỏi cô, mà hỏi Liên Tinh Nhược…
Cũng đúng, hắn làm sao có thể chủ động hỏi cô trước mắt Ninh Uyển.
Bây giờ cô chỉ là một người xa lạ trong mắt hắn, có lẽ còn không bằng một người xa lạ.
Câu nói “cô là cái thá gì” vẫn quanh quẩn bên tai, làm cho cô đau đến xé ruột xé gan.
Liên Tinh Nhược từ từ hít thở, tức giận đến mức cả người đều phát run, hoàn toàn không nghe Quý Tư Hàn nói. . Truyện Kiếm Hiệp
Cô ta từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác chà đạp như vậy, đúng là làm cho cô ta tức điên!