Hắn lạnh lùng nhìn Liên Tinh Nhược, vẻ mặt đầy bất mãn với cô ta.
“Anh hai, anh trước kia… cũng bảo vệ Thiển Thiển như này.”
Ánh mắt Liên Tinh Nhược đầy vẻ nghi ngờ, nhìn kỹ Quý Tư Hàn từ trên xuống dưới.
Trên thế giới này, người duy nhất khiến hắn mất khống chế cảm xúc, chính là Thiển Thiển.
Lúc đó hắn giống như bây giờ, đứng ra giúp cô ấy nói chuyện, thậm chí còn liều mạng bảo vệ cô ấy!
Lời nói của Liên Tinh Nhược đã giẫm lên vảy ngược của Quý Tư Hàn, làm cho sắc mặt của hắn càng lúc càng u ám.
“Rốt cuộc phải như thế nào em mới chịu nhân nhượng cho xong chuyện?”
“Em muốn cô ta chết! Nếu không thì bán vào câu lạc bộ để cô ta sống không bằng chết! Nếu không em sẽ nói cho cô biết anh và cô ta có quan hệ mờ ám!”
Quý Tư Hàn nghe vậy, hơi nghiêng đầu, rất không tình nguyện đánh cho Thư Vãn một cái tát.
Thư Vãn không có phòng bị, mất thăng bằng ngã về phía sau ——
Lần này không còn may mắn, nơi cô ngã xuống có một cái đinh, vừa hay đâm vào sau gáy cô.
Cô nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, đôi mắt đầy sao, từ từ trở nên mờ đi không thấy ánh sáng…
Cả người cô giống như bị xé rách ra, đau đớn toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhưng cô lại không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Tư Hàn.
Ngay cả đầu hắn cũng không thèm quay đầu lại, hoá ra cũng muốn giết cô…
Quý Tư Hàn không biết tình hình của Thư Vãn ở phía sau, hắn lạnh lùng hỏi Liên Tinh Nhược: “Đủ chưa?”
Cái tát này đã xua tan sự nghi ngờ của Liên Tinh Nhược.
Anh hai nhà cô ta sẽ ra sức bảo vệ người mà mình để ý chứ sẽ không ra tay đánh người.
Hắn đánh không hề nể nang như vậy, chứng tỏ hắn không có bất cứ quan hệ nào với con đĩ này cả.
Vì con đĩ Chu Lan kia nên vừa rồi hắn mới đứng ra nói chuyện giúp con đĩ này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vì mình mà ra tay dạy dỗ bạn của Chu Lan, chứng tỏ anh hai vẫn yêu thương mình nhất.
Vốn cô ta muốn đánh chết Thư Vãn, nhưng lại không muốn sự thương yêu của anh hai dành cho mình hao mòn nên đã từ bỏ.
“Anh hai đích thân dạy dỗ con đĩ đó giúp em, đương nhiên đã đủ rồi!”
“Anh hai, lau tay đi, bẩn…”
Quý Tư Hàn mặt không cảm xúc nhận lấy khăn ướt cúi đầu lau tay, khóe mắt lại nhìn về phía Thư Vãn đang nằm bất động dưới đất.
Thấy cô tuyệt vọng nhìn mình như thế trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói, khiến cả cơ thể hắn cũng đau đớn theo.
Giống như ở lại nơi này thêm một giây nữa thì hắn sẽ làm ra chuyện không lý trí nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đi ra ngoài.
Liên Tinh Nhược còn muốn đá cho Thư Vãn vài đá nhưng lại bị Quý Tư Hàn lạnh lùng trách mắng.
“Còn không đi?”