Sắc mặt cô ấy chợt sa sầm, cất điện thoại và lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tiền của tôi có cho chó ăn cũng sẽ không cho người mang họ Quý.”
Khuôn mặt điển trai của Quý Lương Xuyên đen thui: “Cô có ý gì?”
Sam Sam trừng mắt nhìn anh ta không trả lời, rồi xoay người bỏ chạy.
Khi Quý Lương Xuyên phản ứng kịp, thì người đã chạy mất dạng.
Quý Lương Xuyên giận xanh mặt, đá vào chiếc xe sang trọng.
Muốn dùng cách này để trút giận, nào ngờ lại đá phải tấm sắt và làm nứt đầu ngón chân!
Quý Lương Xuyên vô cùng xui xẻo đã được đưa vào phòng cấp cứu dưới sự giúp đỡ của bác sĩ và trợ lý…
Nghe y tá nói Thư Vãn đã tỉnh, A Lan lập tức cầm ống nghe đi nhanh đến phòng bệnh VIP.
Cô ấy đi lên kiểm tra tình trạng sức khỏe của Thư Vãn, sau khi thấy sau đầu không có dấu hiệu nhiễm trùng thì A Lan thở phào.
“Thư tiểu thư, phần sau đầu đã làm phẫu thuật ấy sau này chỉ cần quan sát có nhiễm trùng hay không thôi, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà…”
A Lan dừng lại, nhìn Thư Vãn có chút tiếc nuối: “Tốc độ suy kiệt của tim cô càng lúc càng nhanh, chỉ sợ không thể chống đỡ được bao lâu.”
Thư Vãn đã biết tình trạng cơ thể của mình nên cũng không quan tâm: “Còn… chống đỡ được bao lâu nữa?”
A Lan đút hai tay vào túi áo blouse, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói: “Khoảng một tuần.”
Nếu cô không bị thương nặng như vậy thì vẫn có thể chống đỡ được thêm hai tháng nữa nhờ vào các loại thuốc đặc trị.
Nhưng phía sau đầu từng bị đóng đinh khiến cho tim suy kiệt nhanh chóng, có thể chống đỡ thêm một tuần đã là kỳ tích của y học rồi.
Nghĩ đến hình ảnh phía sau đầu Thư Vãn bị đóng đinh, A Lan không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thư tiểu thư, rốt cuộc là ai đã đóng đinh vào phía sau đầu của cô vậy?”
Quý Tư Hàn chỉ gửi tin nhắn nói với cô ấy rằng, Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và hắn đã ra tay với Thư Vãn, bảo cô ấy nhanh đi cứu người.
Nhưng lại không nói cho cô ấy biết, vết thương trên người Thư Vãn là do ai gây ra.
A Lan đoán có lẽ là bị đánh hội đồng, nhưng cô ấy không tin Quý Tư Hàn sẽ tham gia đánh hội đồng.
Cô ấy không biết tình hình cụ thể lúc đó nên chỉ có thể hỏi Thư Vãn.
Đáy mắt Thư Vãn hiện lên sự vắng vẻ, hàng mi dài rất nhanh cụp xuống che giấu đi sự hiu quạnh đó.
Cô im lặng, dường như không muốn nói chuyện, A Lan cũng không nhắc đến nữa mà quay người lại xách lên một túi giấy đưa cho cô.
“Đây là đồ cô làm rơi ở trung tâm thương mại, có một y tá đã mang về giúp cô, tôi để ở đây cho cô nhé.”
Sau khi để túi giấy lên tủ đầu giường, A Lan nhẹ nhàng nói với cô: “Cô cố gắng nghỉ ngơi, khó chịu ở đâu thì nhấn chuông.”