Ánh mắt Cố Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Vãn, anh ta không quay đầu lại cũng không trả lời, giống như sống chết cũng phải ở lại đây.
Sam Sam thấy anh ta vậy thì thở dài, cô ấy bỏ khăn vào trong chậu nước ấm giặt mấy lần rồi đưa cho anh ta.
”Không muốn đi thì giúp cô ấy lau mồ hôi đi.”
Lúc này Cố Cảnh Thâm mới đưa tay ra nhận khăn mặt, anh ta cẩn thận tránh vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
”Tại sao trên trán cô ấy lại có vết thương?”
Sam Sam nhìn anh ta một cái, không cảm xúc trả lời: ”Không cẩn thận đụng trúng.”
Cô vẫn có chút oán hận với Cố Cảnh Thâm, mặc dù anh ta không biết rõ chuyện nhưng bệnh tim của Thư Vãn ít nhiều gì cũng có liên quan đến anh ta.
Còn nữa, cô ấy cảm thấy cho dù có nói sự thật cho Cố Cảnh Thâm biết thì chỉ sợ anh ta cũng không đấu lại được Quý gia, đến lúc đấy anh ta cũng bị liên lụy.
Thù của Vãn Vãn cô sẽ tự tay báo, giống như những gì A Lan nói, từ từ tính toán, từ từ trả thù…
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ khiến Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và Quý Tư Hàn biết bắt nạt chị em của cô ấy sẽ có kết cục như thế nào!
Mấy hôm nay thời gian Thư Vãn mê man nhiều hơn thời gian cô tỉnh táo rất nhiều.
Cho dù tỉnh lại cũng nói chưa được mấy câu đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Cố Cảnh Thâm ngồi trước giường bệnh, từ đầu đến cuối đều không di chuyển, râu lởm chởm khắp cằm, nhìn vô cùng mệt mỏi.
Sam Sam khuyên anh ta đi nghỉ ngơi một chút nhưng anh ta không đồng ý, Sam Sam cũng không làm được gì nên đành mặc kệ.
Sợ sau khi Thư Vãn tỉnh lại muốn ăn chút đồ lỏng, cho dù cô ăn không trôi thì Sam Sam cũng muốn chuẩn bị trước cho cô một chút.
Cô ấy nói với Cố Cảnh Thâm mình đi chút cháo loãng rồi ra khỏi phòng bệnh đi xuống tầng.
Cô ấy đi chưa được bao lâu thì Thư Vãn tỉnh lại, tứ chi phù nề khiến cô không thể cử động được.
Cô có thể đoán được mặt mình cũng đang sưng vù lên, dáng vẻ nhất định vô cùng xấu xí.
Cô cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình của Cố Cảnh Thâm đang dùng sức, anh ta dùng sức rất mạnh khiến trái tim cô như ngừng đập trong giây lát.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: ”Tư Việt… mặt trời lên rồi sao?”
Cố Cảnh Thâm gật nhẹ đầu nhưng nhớ đến chuyện cô không nhìn được nên vội vàng dịu dàng trả lời: ”Lên rồi…”
Hai mắt anh ta đỏ hồng, nhìn trận tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, bông tuyết tung bay như lông ngỗng, đâu có thể thấy được mặt trời chứ?
Nhưng mấy hôm nay việc đầu tiên khi Vãn Vãn tỉnh lại làm là hỏi anh ta mặt trời đã lên chưa.
Chắc hẳn trong lòng cô cũng rất muốn nhìn thấy mặt trời, chỉ là cô không nhìn thấy nên chỉ có thể hỏi xem mặt trời mọc chưa.