Người Tình Của Lý Tổng

Thư Vãn nghe vậy thì từ từ nghiêng đầu, hai mắt mờ ảo cố gắng nhìn xuyên qua cửa kính, dường như cô thấy được ánh sáng đang chiếu vào khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp…

”Tư Việt, ngày anh nhặt được em có phải thời tiết cũng như vậy không?”

”Đúng vậy, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, em nằm trong bụi cỏ, anh chỉ liếc mắt thôi cũng thấy được.”

Năm Tống Tư Việt năm tuổi, khi ra ngoài cô nhi viện thả diều đã thấy cô trong bụi cỏ, anh ta không chút do dự đưa cô về cô nhi viện.

Giây phút thấy cô, anh ta đã biết cả đời này của mình là dành cho cô…

Thư Vãn nghe Cố Cảnh Thâm miêu tả thì không khỏi mỉm cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

Trong mơ cô thấy một người phụ nữ đang đứng dưới ánh mặt trời đưa tay về phía cô, dường như bà đang nói: ”Vãn Vãn, mẹ đến đón con.”

Cô cảm thấy đó là mẹ của mình, dường như lúc đó bà cũng đã không đành lòng mà đặt cô ở dưới bụi cỏ rồi rời đi…

Cũng có thể không phải là mẹ cô, có lẽ do cô quá muốn có một người mẹ nên mới tưởng tượng ra cảnh mẹ đến đón mình.

Dù sao cả đời này của cô chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thương của mẹ, cái gì là tình thương của cha.

Đến khi không có gì, mà ra đi khi cũng chẳng có ai, tóm lại trong lòng cô có chút tiếc nuối…

Thấy nụ cười đau buồn của cô, trái tim Cố Cảnh Thâm như bị gai đâm phải, đâm đến mức anh ta cảm thấy cả người đều đau.

Loại đau đớn này khiến anh ta không kìm được lòng mà ôm cô vào ngực, anh ta ôm chặt lấy cô, không dám buông lỏng tay dù chỉ một giây…

Thư Vãn yếu ớt vô lực vỗ lưng anh ta: ”Tư Việt, đừng buồn, kiếp sau gặp lại…”

Cố Cảnh Thâm như đứa nhỏ vùi đầu vào trong cổ cô, chất lỏng lạnh như băng im lặng chảy xuống da cô.

Trong lòng Thư Vãn run lên, cuối cùng vẫn bị anh ta làm xúc động, mắt cũng dần đỏ lên…

Bọn họ dựa sát vào nhau, giống như trên thế giới này chỉ còn hai người họ, giống như họ vẫn còn thơ ngây như thời niên thiếu.

Cố Cảnh Thâm sợ cô không chống đỡ nổi nữa nên nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống…

Thư Vãn nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt như tạc tượng kia.

Cố Cảnh Thâm ở thủ đô xa xôi cảm thấy không yên lòng nên vội vàng chạy về gặp cô, còn hắn ở thành phố A nhưng lại chưa từng tới dù chỉ một lần.

Đến bây giờ cô mới hiểu, hóa ra không yêu một người thì chuyện lạnh lùng tuyệt tình gì cũng có thể làm được, nói gì đến chuyện hắn vốn là một người bạc tình?

Cô cong môi cười, lúc trước cô đẩy hắn ra xa không phải vì không muốn hắn thấy dáng vẻ sắp chết của mình sao, bây giờ già mồm cái gì vậy chứ?

Lúc đang cười nhạo bản thân, Thư Vãn đột nhiên cảm thấy khó thở, cô không ngừng ho khan, máu đỏ tươi lập tức bắn ra khắp mặt nạ dưỡng khí.

”Vãn Vãn!”

Sắc mặt Cố Cảnh Thần tái đi, anh ta vừa hoảng loạn bấm chuông gọi bác sĩ vừa quỳ một chân xuống lấy khăn giấy, kéo mặt nạ dưỡng khí ra lau máu cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui