Cố Cảnh Thâm chỉ có thể dừng bước ngoài phòng thiêu, nhìn Thư Vãn bị nhân viên đẩy vào trong.
Bên trong có rất nhiều lò thiêu, các lò gần với cửa kính đang làm việc, chỉ còn lò trong cùng còn trống.
Anh ta tận mắt thấy nhân viên công tác gạt mấy công tắc xuống rồi đẩy Thư Vãn vào trong lò.
Giờ phút này tâm trạng bình tĩnh của Cố Cảnh Thâm cũng bị xé nát.
Anh ta đột nhiên mất kiểm soát như người điên, không quan tâm gì hết mà lao vào bên trong…
”Dừng lại! Không cho phép thiêu cô ấy!”
Anh ta tan nát cõi lòng gào lên nhưng lại bị rất nhiều người ngăn bên ngoài.
”Tiên sinh, đã bật công tắc thiêu rồi, không thể dừng lại được, mong anh nén bi thương!”
Bọn họ đều khuyên Cố Cảnh Thâm, vệ sĩ cũng cản anh ta lại, nhưng cái gì anh ta cũng không nghe, chỉ liều mạng tránh bọn họ.
Anh ta muốn mang cô về nhà, dù chỉ là một cỗ thi thể lạnh lẽo anh ta cũng muốn mang cô về!!!
”Lão Cố, đừng như vậy…”
Tô Ngôn nghe tin Thư Vãn chết thì vội vàng chạy đến, không ngờ lại thấy được cảnh này.
Trong trí nhớ của anh ta, Cố Cảnh Thâm luôn là người nho nhã lịch sự, lúc nào cũng lạnh lùng làm hết mọi chuyện, chưa bao giờ quá khích.
Nhưng Cố Cảnh Thâm bây giờ… Tô Ngôn không thể diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy Cố Cảnh Thâm bây giờ vô cùng điên loạn.
”Tô Ngôn…”
Anh ta nắm lấy tay Tô Ngôn, run rẩy cầu xin: ”Anh là thiên tài y học, anh nhất định có cách cứu cô ấy, đúng không?”
Tô Ngôn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Cố Cảnh Thâm, nhịn không được mà cũng đỏ mắt theo: ”Lão Cố, anh tỉnh táo lại đi…”
Tô Ngôn thậm chí còn không trả lời cứu được mà chỉ nói anh ta tỉnh táo lại, rõ ràng đã không còn cách nào khác.
Cố Cảnh Thâm ngã xuống đất, hai mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đóng kín kia.
Màn đêm buông xuống, một nhân viên ôm hũ tro cốt đi ra ngoài.
”Người chết Thư Vãn đã hỏa táng xong, ai là người thân của cô ấy mời lên lấy tro cốt về.”
Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm lập tức tiến lên lấy tro cốt và giấy chứng nhận thân phận về.
Sau khi nhận lấy, vệ sĩ đưa hũ tro cốt cho Cố Cảnh Thâm đã không còn phản ứng gì.
”Cố tổng, nên mang Thư tiểu thư về nhà thôi, nếu cô ấy không nhớ đường về nhà sẽ trở thành…”
Trở thành cô hồn dã quỷ.
Vệ sĩ không dám nói câu này ra, chỉ sợ nói rồi lại kích thích Cố Cảnh Thâm.
Đôi mắt đỏ ngầu từ từ chuyển lên hũ tro cốt.
Nghĩ đến việc một người còn sống sờ sờ lại trở thành một nắm tro trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chỉ cảm thấy bản thân không đủ dũng khí để nhận lấy.
Lúc này đang mưa rất to, to giống như đêm Cố Cảnh Thâm bị tai nạn xe cộ vậy, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.