Hẹn gặp lại, Sam Sam, người bạn tớ yêu nhất.]
Khi đọc xong bức thư này, Sam Sam đã khóc không thành tiếng.
Tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong phong bì đựng thư như một tấm sắt nặng nề đập vào trái tim cô ấy, khiến cô ấy đau đớn không thở nổi.
Thật ngốc, trước khi chết còn lo cô ấy không có tiền dùng, nhưng mà…
”Vãn Vãn, tớ không cần tiền của cậu, tớ chỉ muốn cậu trở về thôi…”
Sam Sam nắm chặt bức thư, nỗi nhớ to lớn bao trùm cơ thể cô ấy khiến cô ấy đau đớn gào khóc.
Sam Sam khóc đến kiệt sức, cô ấy mê man thiếp đi, trong giấc mơ là cảnh Vãn Vãn trở về.
Cô ấy không cam tâm, trong tiềm thức đều là suy nghĩ mong ngóng Vãn Vãn quay về nên mới mơ thấy cô ấy.
Đến khi cô ấy tỉnh dậy lại như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực bủa vây Sam Sam làm cô ấy hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cô ấy mở to đôi mắt sưng đỏ của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như nơi này chỉ còn lại mình cô ấy.
Không biết đã qua bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô ấy mới có chút phản ứng.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi Gucci, là điện thoại của Vãn Vãn.
Sam Sam ngẩn người mất mấy giây, cố gắng đứng lên tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy tên Quý Tư Hàn trên màn hình, ngón tay Sam Sam dừng lại.
Trước khi chết Vãn Vãn muốn gặp hắn, cho dù nghe giọng hắn một chút cũng được, vậy mà hắn lại dể Ninh Uyển nghe điện thoại.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy không có tư cách biết tin Vãn Vãn chết.
Sam Sam không nhận, đối phương gọi mấy cuộc không có người nghe thì không gọi điện nữa.
Cô ấy vốn muốn để điện thoại xuống rồi tiếp tục thu dọn quần áo cho Vãn Vãn nhưng lại nhìn thấy một người có tên ”Dạ tiên sinh” gửi rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều gửi trong khoảng thời gian này, tất cả đều là những lời quấy rối Vãn Vãn, ngày Vãn Vãn được đưa vào bệnh viện lại gửi rất nhiều lời xin lỗi.
Sam Sam không hiểu câu ”thật xin lỗi” này có ý gì, cô chỉ cảm thấy hành vi quấy rối ngày trước của Dạ tiên sinh rất quá đáng, cô ấy cũng không muốn sau khi Vãn Vãn chết rồi còn bị người biến thái như thế này quấy rối.
Cô ấy cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn gửi cho Dạ tiên sinh…
Lúc đó, ở Houston nước Mỹ, Quý Tư Hàn vừa kết thúc cuộc họp kín kéo dài mấy ngày.
Hắn và Tô Thanh đi ra từ cục hàng không, đi thẳng đến một chiếc xe dài sang trọng ở trước cổng.
Xe nhanh chóng khởi động, người đàn ông dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, hai tay xoa bóp thái dương.
”Trong nước có ai tìm tôi không?”
“NASA không cho mở điện thoại, tôi cũng tắt máy, cũng không biết có người gọi điện không.”