Sam Sam gào to xong trực tiếp cúp điện thoại, không nói hai lời lập tức chặn số Quý Tư Hàn lại.
Quý Tư Hàn lặng người nhìn màn hình tối đen, sau mấy phút yên lặng…
Bóng người cao lớn mạnh mẽ đứng trước cửa sổ đột nhiên run lên một cái, hắn như không chống đỡ được bản thân, chân cũng mềm đi.
Hóa ra lúc đó cô nằm im không nhúc nhích, không phải vì thất vọng với hắn, mà là bị một tát của hắn làm đinh đâm vào gáy, không thể động đậy được.
Nghĩ đến cảnh một mình cô tuyệt vọng nằm trong nhà vệ sinh, trái tim Quý Tư Hàn lạnh dần đi…
Cảm giác áy náy như dây leo bao trùm lấy hắn, khiến hắn không thể thở được.
Không thể nào, hắn nhìn kết quả của cô, ngoài bệnh tim ra thì cô không bị bệnh gì khác, sao lại đột nhiên suy tim được?
Có phải vì hắn đánh cô, khiến cô đau lòng nên cô mới cố ý hợp tác với những người này để lừa hắn không?
Chắc chắn là vậy, cô lừa hắn nhiều lần như vậy, nhất định lần này cô cũng lừa hắn!
Hắn an ủi bản thân nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác bất an ngày càng lớn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Quý Tư Hàn đè ép sự đau đớn trong lòng xuống, để điện thoại lên bàn rồi đi ra mở cửa.
Tô Thanh lo lắng nhìn tổng giám đốc nhà mình, anh ta không vội vã rời đi mà vẫn đứng ngoài cửa.
Sau khi thấy Quý Tư Hàn mở cửa, người anh ta run lên, không nhịn được mà hít sâu một hơi.
”Quý tổng, ngài sao rồi?”
Quý Tư Hàn nâng đôi mắt đỏ ngầu lên, lạnh giọng ra lệnh: ”Gọi điện thoại cho A Lan.”
Hắn muốn hỏi A Lan sao cô lại bị suy tim giai đoạn cuối, nhưng tay hắn đang run rẩy, căn bản không thể cầm được điện thoại.
Tô Thanh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho A Lan, người bên kia như đang chờ điện thoại của anh ta, lập tức nhấc máy.
”Alo, anh họ, anh nói cho Quý tổng rồi sao?”
Tô Thanh còn chưa kịp trả lời Quý Tư Hàn đã nói: ”Báo cáo mà cô đưa cho tôi, ngoài bệnh tim bẩm sinh ra thì rõ ràng những thứ khác không có vấn đề, vì sao cô ấy lại bị suy tim giai đoạn cuối?”
Nghe Quý Tư Hàn chất vấn, A Lan có chút sợ hãi: ”Lúc, lúc tôi hỏi Thư tiểu thư có nên nói cho ngài không, cô ấy nói không cần, tôi muốn nghe theo ý nguyện của người bệnh nên đã tự tay tạo báo cáo giả để đưa cho ngài…”
Quý Tư Hàn nghe xong lập tức nổi giận: ”Cô ấy không muốn cô nói cho tôi thì cô không nói sao? Rốt cuộc cô làm việc cho ai?”
Lần đầu tiên A Lan thấy Quý Tư Hàn nổi giận như vậy, giọng cô ấy dần nhỏ xuống: ”Tôi vốn muốn làm ngược lại với ý cô ấy, nhưng tôi hỏi ngài có quan tâm đến Thư tiểu thư không, ngài nói…”
A Lan dừng lại chút, thừa nhận sai lầm của mình: ”Quý tổng, thật xin lỗi, tôi cho rằng ngài không để ý đến sống chết của cô ấy nên mới không nói cho ngài.”
Cảm giác bất lực xuất hiện khiến giọng nói lạnh lùng của hắn pha lẫn tuyệt vọng: ”A Lan, người khác không biết thì thôi đi, chẳng lẽ cô cũng không biết sao?”
Hắn có thể hiện để ý sao? Có nói cho tất cả mọi người hắn quan tâm cái gì sao?
Không hề.