Ánh mắt cao ngạo hung dữ nham hiểm lập tức xuất hiện sự khó tin: ”Không thể nào!”
Quý Tư Lạnh nói xong nghiêng đầu lạnh giọng phân phó cho Tô Thanh: ”Đào mộ lên!”
Hắn không tin Thư Vãn nằm trong đó, hắn nhất định phải vạch trần lời nói dối hoang đường này của bọn họ!
Tô Thanh nhìn về phía vệ sĩ, bọn họ lập tức tiến đến đào mộ.
Sam Sam thấy vậy thì vội vàng tiến lên ngăn vệ sĩ, Cố Cảnh Thâm lại lao đến nắm chặt lấy cổ áo Quý Tư Hàn.
”Quý Tư Hàn! Cô ấy đã chết rồi anh còn muốn đào mộ cô ấy lên, rốt cuộc anh có trái tim không vậy?”
Quý Tư Hàn nhiều lần nghe thấy từ ”chết” này, trái tim như bị dao đêm, một lần lại một lần khiến trái tim hắn đau đớn.
Hắn nắm chặt tay, đè ép sự đau đớn xuống, đôi mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn về phía Cố Cảnh Thâm: ”Có phải anh vì muốn độc chiếm cô ấy nên cố ý giấu cô ấy đi không?”
Cố Cảnh Thâm xì một tiếng, nhìn Quý Tư Hàn giống như người bị bệnh tâm thần: ”Anh thật đáng thương, ngay cả cô ấy chết rồi cũng không dám đối mặt.”
Quý Tư Hành không muốn nghe thêm từ ”chết” này một lần nào nữa, hắn nâng tay đẩy Cố Cảnh Thâm ra.
Hắn bước nhanh đến trước mộ, coi thường di ảnh trên bia mộ, đưa tay muốn mở quan tài ra.
Sam Sam thấy hắn nổi điên, không biết cô ấy lấy dũng khí ở đâu ra mà mạnh mẽ bước đến tát cho Quý Tư Hàn một cái thật mạnh.
”Ngày cô ấy qua đời có gọi cho anh nhưng anh không nhận, bây giờ anh lại nổi điên trước mộ cô ấy, có phải anh bị thần kinh không?”
Tô Thanh thấy người phụ nữ này dám đánh tổng giám đốc nhà mình, anh ta tiến lên muốn đè cô ấy xuống lại bị Quý Tư Hàn đưa tay ngăn lại.
Một cái tát không khiến hắn đau, hoặc có thể nói, đau đớn trong lòng lớn hơn nỗi đau thể xác nhiều khiến hắn hoàn toàn tê liệt.
Quý Tư Hàn nâng mắt lên nhìn về phía Sam Sam: ”Kiều tiểu thư, tôi chỉ muốn xác định người ở trong đó có phải cô ấy hay không thôi…”
Sam Sam cảm thấy hắn điên thật rồi, nhiều người nói với hắn Vãn Vãn đã qua đời mà hắn còn không tin!
Sam Sam lười phản ứng lại hắn, cô ấy nâng tay bảo vệ bia mộ: ”Nếu ai dám đào mộ của Vãn Vãn lên, tôi sẽ liều mạng với người đó!”
Quý Tư Hàn lạnh giọng nói: ”Các người không dám để tôi gặp cô ấy chứng tỏ cô ấy chưa chết!”
Cố Cảnh Thâm cảm thấy mình mới nghe được một chuyện rất buồn cười, khuôn mặt tái nhợt là sự mỉa mai.
Anh ta đi đến trước mặt Quý Tư Hàn, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói những lời khiến người ta đau đớn nhất.
”Ở trong đó chỉ là một nắm tro thôi, anh có mở quan tài cũng không gặp cô ấy được, vì… tôi đã tự tay hỏa táng cô ấy.”
Cố Cảnh Thâm và Quý Tư Hàn lạnh lùng nhìn nhau, anh ta nhìn đuôi mắt dần đỏ lên của Quý Tư Hàn, trong lòng thoải mái hơn không ít.