Lời của Sam Sam như kim châm đâm vào trái tim hắn, khiến Quý Tư Tước đau đến mức mặt trắng bệch.
Hắn từ từ cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình…
Chính là bàn tay này đã tát cô một cái, hại cô ngã đâm vào đinh.
Nếu như hắn không tát Thư Vãn thì có lẽ cô còn có thể sống được thêm hai tháng…
Là hắn, là hắn hại chết cô…
Nhưng vào ngày hắn kết thúc thỏa thuận tình nhân cô vẫn còn giữ hắn lại.
Thư Vãn thận trọng hỏi hắn, nửa năm nữa mới đến kì hạn hợp đồng, hắn có thể chờ chút được không.
Lúc đó Quý Tư Hàn đã trả lời thế nào nhỉ, hắn không nói gì, chỉ đứng từ cao nhìn xuống cô.
Vẻ mặt lạnh lùng khiến cô không dám nói thêm một lời níu kéo.
Tại sao hắn lại hiểu lầm rằng cô đang cố tình dây dưa chứ, lúc đó cô còn cố ý cười nói hắn đang đùa có phải không.
Quý Tư Hàn nhớ đến nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, tâm trạng lập tức tuyệt vọng, trái tim nhức nhối không ngừng.
Cô chống đỡ cơ thể yếu ớt bị bệnh suy tim của mình, không oán không hối hận ở bên cạnh hắn năm năm, nhưng hắn đã làm gì?
Lạnh lùng xem thường đã đành, lại còn dùng chính tay mình cướp đi sinh mệnh không còn nhiều thời gian của cô…
Quý Tư Hàn che mắt, không muốn để Sam Sam nhìn thấy sự chật vật này của mình.
Khi trông thấy chất lỏng chảy ra từ tay Quý Tư Hàn, Sam Sam cũng không biết mình đang có cảm nhận gì.
Cô ấy muốn tiếp tục dùng ngôn từ để trả thù hắn, nhưng cô ấy lại cảm thấy Quý Tư Hàn lúc này căn bản không chịu nổi kích thích.
Sam Sam nhớ đến đồ Vãn Vãn để lại, cô ấy đến ngăn kéo lấy bức thư chỉ viết rải rác vài câu ra đưa cho Quý Tư Hàn.
”Nếu không phải Vãn Vãn đã từng viết di thư cho anh thì tôi tuyệt đối không cho anh vào trong này.”
Sau khi nhét thư vào tay Quý Tư Hàn, Sam Sam xoay người đi ra khỏi phòng.
Quý Tư Hàn kinh ngạc nhìn bức thư trong tay, đột nhiên không có dũng khí mở ra.
Hắn dựa vào tường, yên lặng mười mấy phút mới từ từ mở bức thư ra…
[Quý Tư Hàn
Anh ấy nói, đừng mơ mộng tôi sẽ yêu cô.
Hóa ra, anh ấy không yêu tôi.]
Chỉ ba câu ngắn ngủi cũng đủ để khiến hắn hoàn toàn sụp đổ, cảm giác hối hận không ngừng bủa vây lấy hắn.
Quý Tư Hàn nắm chặt bức thư, bàn tay run bần bật không ngừng vuốt ve nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy.
Cô không để lại thêm một câu thừa thãi, cô chỉ dùng một câu ngắn ngủi như vậy để lên án sự vô tình của hắn.