Người phụ nữ dựa vào xe lăn, hơi nghiền ngẫm nhếch miệng.
“Nhưng mà mày cũng thật sự lợi hại, lén lút nuôi một người phụ nữ dưới mí mắt tao…”
Nếu không phải người được cử đi giám sát hắn nói cho mình biết, hắn cắt cổ tay tự sát trước mộ của một người phụ nữ thì bà ta vẫn không biết chuyện này.
Cũng không biết rốt cuộc làm sao hắn có thể tránh được người của bà ta, lén lút giấu người phụ nữ đó năm năm…
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là làm sao lợi dụng người đã chết đó để cho hắn sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ càng thêm mãnh liệt, đáy mắt mang theo vẻ hứng phấn.
“Người phụ nữ mày quan tâm, là người chết tên Thư Vãn nhỉ?”
Hai chữ người chết khiến cho sắc mặt Quý Tư Hàn trở nên lạnh lẽo, trong lơ đãng hiện lên vẻ đau khổ.
Thấy vậy, người phụ nữ càng cười nham hiểm: “Trước đây ở trước mặt tao mày giỏi nhất là che giấu cảm xúc, vậy mà bây giờ lại không thèm giả vờ, xem ra mày thực sự rất quan tâm đến người phụ nữ đó, chỉ đáng tiếc…”
Sau khi dừng lại, người phụ thở dài: “Tao còn chưa kịp chơi đùa với cô ta thì cô ta đã chết, hại tao không nhìn thấy được dáng vẻ đau khổ tột cùng của mày, quả thực quá đáng tiếc…”
Mỗi câu giễu cợt mỉa mai của bà ta đều có gai, đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng Quý Tư Hàn, khiến cho bàn tay đang cầm súng của hắn càng thêm dùng sức.
“Bà nói thêm một câu nữa tôi sẽ giết ông ta!”
Người đàn ông bị súng kề ngay trán, thấy Quý Tư Hàn đột nhiên kích động thì sắc mặt tái nhợt, sợ kích thích đến hắn sẽ bị bắn chết.
“Chị…”
Ông ta gọi người phụ nữ, lúc này bà ta mới thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn.
“Thế nào? Người mày quan tâm đã chết? Mày cảm thấy không còn lo lắng thì có thể phản kháng lại tao à?”
“Mày đừng quên, người phụ nữ mày quan tâm đó còn có bạn thân và mối tình đầu…”
Nghe vậy, Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ như khát máu lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
“Nếu bà dám động đến bạn của cô ấy, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
“Bà có thể thử xem, rốt cuộc tôi có dám hay không?”
Người phụ nữ không hề sợ hãi, hất cằm đánh cược với hắn với tư thế nhìn lên.
Rất lâu sau, ngón tay luôn đặt trên cò súng của Quý Tư Hàn chậm rãi nới lỏng.
Người cô quan tâm nhất trên đời này, cũng chỉ có Tống Tư Việt và Kiều Sam Sam.
Hắn không thể kéo người cô quan tâm vào trong địa ngục mà hắn đang sống để trả thù được.
Đôi mắt lạnh lẽo của Quý Tư Hàn dần trở lại vẻ lạnh nhạt xa cách.
Sau khi kiềm chế cảm xúc, hắn chậm rãi buông súng trong tay xuống.
Nụ cười của người phụ nữ càng thêm mỉa mai, giống như nghĩ rằng hắn sẽ buông súng xuống vì người mình quan tâm.
“Đây chính là nguyên nhân mày đấu không lại tao, mày có điểm yếu mà tao thì không…”
Người đàn ông vừa thoát khỏi họng súng sắc mặt tái nhợt khi nghe thấy câu nói này.