Thư Vãn không có sức mở miệng, chỉ chảy nước mắt cầu xin Trì Nghiễn Châu thương xót, gọi điện thoại giúp cô.
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng bị cảm động, giãn mày ra, cầm điện thoại hỏi cô: “Số?”
Thư Vãn há miệng, khó khăn đọc từng con số đã nhớ nằm lòng cho anh ta.
Hiếm khi Trì Nghiễn Châu kiên nhẫn, yên lặng đợi cô đọc số xong, gọi đi…
Rất nhanh bên kia vang lên một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Trì Nghiễn Châu để điện thoại xuống, nhướng máy với Thư Vãn: “Tắt máy rồi.”
Tắt máy cũng không thể chứng minh Tống Tư Việt đã chết, cô muốn gọi cho Sam Sam: “Còn… có…”
Trì Nghiễn Châu vừa bỏ điện thoại vào trong túi thì nghe cô nói còn có, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Tôi không phải người hầu của cô.”
Thư Vãn cũng không đáp lời, chỉ mở đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến khi anh ta lấy điện thoại ra mới thu hồi ánh mắt.
Cô chầm chậm đọc số của Sam Sam cho Trì Nghiễn Châu, sau khi nhập xong anh ta liền gọi đi.
“Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nữ máy móc ấy, đột nhiên Thư Vãn có chút tuyệt vọng, nước mắt càng chảy không ngừng.
Cô ước gì mình có thể lập tức đứng dậy chạy về tìm họ, nhưng dáng vẻ của cô bây giờ muốn nhúc nhích cũng không được.
Thấy trong mắt cô tràn đây lo lắng và tuyệt vọng, Trì Nghiễn Châu dối lòng an ủi: “Cô đã hôn mê hai năm, có lẽ họ đã đổi số rồi.”
Lời này của anh ta khiến Thư Vãn cảm thấy có chút hy vọng, đúng vậy, cô hôn mê lâu như vậy chắc chắn đã thay đổi rất nhiều, đổi số cũng là bình thường.
Cô mang theo suy nghĩ này chống đỡ cơ thể, lại hỏi Trì Nghiễn Châu: “Tôi… cần… bao lâu… để hồi phục…?”
Trì Nghiễn Châu vừa chơi điện thoại vừa thờ ơ nói: “Tôi không phải bác sĩ, làm sao tôi biết?”
Thư Vãn bị anh ta làm cho nghẹn họng, mím chặt môi không mở miệng làm phiền anh ta nữa.
Trì Nghiễn Châu ngồi một lúc, cảm thấy không thú vị tự động rời đi.
Đêm nay, giấc mơ của Thư Vãn không còn là cảnh tượng lặp đi lặp lại đi vào trường tìm Tống Tư Việt nữa, mà là hình ảnh Tống Tư Việt nổ súng tự sát trước mộ.
Anh ta nhắm ngay đầu mình, nổ súng không chút do dự…
Lần này không có ai đến cứu anh ta, máu tươi bắn tung tóe trên bia mộ, nhuộm đỏ di ảnh của Thư Vãn…
Thư Vãn ngay lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, khiến cô nóng lòng muốn trở về nước.
Tuy nhiên, trong căn phòng trống không, không có ai vào chăm sóc mặc cho cô nằm trên giường không thể cử động.
Buổi chiều, sau khi y tá giúp cô lau người như thường lệ, George bước vào với hộp thuốc.