Trì Nghiễn Châu lại không có biểu cảm gì, nói với cô: “Lấy thân phận Sơ Nghi, gả cho tôi.”
Thư Vãn có chút hiểu ra, anh ta là vì chị gái, nhưng nếu vì chị gái cô cũng không nhất định phải cưới cô chứ?
Trì Nghiễn Châu dường như nhìn ra thắc mắc trong đáy mắt cô, lạnh nhạt giải thích: “Tôi phải đảm bảo trái tim của chị gái cô ở lại với tôi mãi mãi.”
Dùng danh nghĩa hôn nhân để trói chặt Thư Vãn lại, vậy sẽ không có ai đến cướp cô đi…
Thư Vãn nâng đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Trì Nghiễm Châu.
Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài: “Trì Nghiễm Châu, tôi không phải Sơ Nghi, làm sao có thể thay chị ấy gả cho anh?”
Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nghiễn Châu viết đầy sao cũng được: “Cô có thể từ chối, nhưng đừng hòng trở về nước…”
Thư Vãn sửng sốt, Trì Nghiễn Châu dùng hộ chiếu gõ vào hộp nhẫn kim cương: “Tôi chỉ đợi cô năm phút.”
Cũng có nghĩa là anh ta chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu cô không đồng ý thì sau này đừng mơ nghĩ đến chuyện về nước.
Trong lòng Thư Vãn nặng trĩu như có một tảng đá nặng đè xuống, làm cô khó thửo, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Trì Nghiễn Châu duy trì tư thế nhìn xuống, đánh giá biểu cảm biến hóa của Thư Vãn, như thể anh ta chắc chắn sẽ thắng cứ từ từ chờ đợi thôi.
Năm phút sau, Thư Vãn hít sâu một hơi, gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ có thể kết hôn trên danh nghĩa.”
Trì Nghiễm Chu nghe vậy, lại khẽ cười: “Nếu không cô cho rằng là gì?”
Anh ta cầm chiếc nhẫn kim cương lên, hất cằm ra hiệu cho cô đưa tay ra.
Thư Vãn không tình nguyện đưa tay cho Trì Nghiễn Châu, anh ta không chút thương tiếc đeo lên ngón áp út tay phải giúp cô.
Sau khi đeo xong, Trì Nghiễn Châu thả tay cô xuống, con ngươi thâm sâu đen kịt nhìn về phía cô: “Ngày mai đến nhà thờ.”
Anh ta bỏ lại cậu này, cầm lấy hộ chiếu của Sơ Nghi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thư Vãn giơ tay lên, nhìn về phía ngón áp út của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Cô cứ cảm thấy cả đời này của cô đã phải trói buộc với Trì Nghiễn Châu.
Không đúng, là anh ta quyết định bỏ trái tim chị gái vào trong cơ thể cô, đó đã là trói chặt rồi…
Cũng không biết Trì Nghiễn Châu dùng thủ đoạn gì lại có thể chuyển đổi toàn bộ thông tin thân phận của cô thành Sơ Nghi, ngay cả mặt người cũng xử lý xong.
Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là Thư Vãn, mà là Sơ Nghi ——
Một tháng sau, Thư Vãn lên chuyến bay quốc tế đến thành phố A.
Cô ngồi ở vị trí cửa sổ khoang hạng nhất, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi cabin chuẩn bị đóng cửa có một bóng người đi vào.
Thư Vãn nhìn thấy Trì Nghiễn Châu, hai mắt mở to: “Không phải nói để tôi tự trở về sao?”