Gần trong gang tấc, Giang Vũ ngửi thấy mùi thơm trên người Thư Vãn, lúc này anh ta mới dám xác định người trước mắt là người chứ không phải ma…
Nhưng… không phải Thư Vãn đã qua đời ba năm trước sao? Làm thế nào còn có thể xuất hiện ở đây?
Giang Vũ quả thực không dám tin, trừng mắt nhìn chằm chằm Thư Vãn, ngay cả cô hỏi cái gì cũng không nghe thấy.
Thư Vãn không kiên nhẫn, lại lạnh lùng hỏi: “Sam Sam ở đâu?”
Lần này Giang Vũ mới phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi: “Chắc là đang ở … ở câu lạc bộ đêm…”
Sam Sam làm việc trong câu lạc bộ đêm, thường làm ca đêm, ban ngày rất ít đến c đến đó, tại sao giờ này lại ở đó?
Thư Vãn cũng bất chấp nhiều như vậy, hiện tại việc cấp bách nhất chính là tìm được Sam Sam, mới có thể biết được rốt cuộc ba năm này đã xảy ra chuyện gì. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Cô vội vàng xuống lầu đi ra khỏi tiểu khu, nhanh chóng lái xe đến câu lạc bộ đêm…
Nơi sam sam làm việc được gọi là Thiên Thượng Nhân Gian, là một địa điểm giải trí cao cấp trong thành phố A.
Cô giao xe cho nhân viên đỗ xe, lập tức đi thẳng vào tìm Sam Sam, cô phát hiện bên trong đã được trang hoàng lại.
Trang trí bên trong giống như cảnh đêm, bầu không khí cao cấp, cảnh vật xung quanh tao nhã, cao cấp hơn trước mấy cấp.
Cô chỉ quan sát một chút rồi thu hồi tầm mắt, cất bước đi về phía quầy lễ tân: “Xin chào, có thể phiền cô gọi Sam Sam ra ngoài được không?”
Nhân viên lễ tân đứng dậy nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi Thư Vãn: “Xin hỏi cô là?
Thư Vãn tự nói mình là bạn của Sam Sam, nhân viên lễ tân nghe vậy mỉm cươi xin lỗi: “Xin lỗi tiểu thư, bà chủ của chúng tôi tạm thời không có ở đây?”
Bà chủ?
Sam sam là bà chủ ở đây?
Thư Vãn không hiểu gì cả, nghĩ đến lúc cô còn sống có nhờ Tống Tư Việt chăm sóc Sam Sam thật tốt, chẳng lẽ Tư Việt bán lại câu lạc bộ này cho Sam Sam?
Trong lòng Thư Vãn có quá nhiều nghi vấn, không khỏi cảm thấy lo lắng hỏi: “Vậy cô có biết khi nào cô ấy trở về không?”
Nhân viên lễ tân cười lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Thư Vãn đành phải tìm lễ tân xin thông tin liên lạc của Sam Sam, nhưng lễ tân rất bí mật từ chối cô.
Cô muốn làm khó người ta, nhưng vẫn không từ bỏ, nhờ nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Sam Sam.
Lễ tân vẫn có lòng gọi điện thoại cho Sam Sam, nhưng đối phương không nghe máy.
Thư Vãn thở dài chọn một chỗ ngồi xuống, định ở đây chờ Sam Sam.
Đợi đến khoảng 9 giờ tối, nhân viên lễ tân nói cho cô biết chắc hôm nay Sam Sam sẽ không đến câu lạc bộ, bảo cô về trước, ngày mai quay lại.
Thư Vãn đành phải đè nén cảm xúc lo lắng, đứng dậy đi ra ngoài câu lạc bộ…
Vừa mới đi tới bãi đỗ xe, định lấy xe, bỗng nhiên có một bóng người cao lớn bao phủ cô…
Thư Vãn ngẩng đầu, chợt nhìn vào đôi mắt hoa đào phiếm hồng, tim đập lỡ nhịp, cô theo bản năng xoay người muốn rời đi.