Người Tình Của Lý Tổng

Trì Nghiễn Châu nghe cô nói vậy, sắc mặt tối xuống, “Tôi nhắc lại lần nữa, về nhà.”

Thư Vãn vốn đã khóc sưng húp mắt, giờ lại rơi nước mắt: “Trì Nghiễn Châu, người thiếu niên của tôi chết rồi, anh ấy chết rồi, anh có biết không?”

Trì Nghiễn Châu nghe vậy, khẽ nhíu mày, sắc mặt không thay đổi nhiều, nhưng lại đứng dậy, không lôi kéo cô nữa.

Hai tay anh ta đặt trong túi áo vest, đứng từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng vô tình nói: “Không phải tôi đã sớm nói với cô là anh ta chết rồi sao?”

Thư Vãn cúi đầu che mắt, lại lần nữa gục đầu xuống.

Thân hình bé nhỏ ấy co lại lại một cục, ngồi lủi trong góc.

Trì Nghiễn Châu thở dài một hơi: “Thôi vậy, cho cô nghỉ một ngày.”

Anh ta nói xong thì xoay người rời đi không chút do dự.

Sam Sam thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Thư Vãn: “Anh ta chính là người vì trái tim của chị cậu mà cố chấp muốn cứu sống cậu đấy à?”

Vãn Vãn vừa nãy nói với cô ấy, năm đó làm sao mà cô sống lại được, cũng nhắc tới người đàn ông tên Trì Nghiễn Châu đã cứu cô, Sam Sam nhờ vậy mà biết được người đàn ông kia là ai.

Thư Vãn gật đầu, không có sức nói chuyện, cảm giác tội lỗi, cảm giác bi thương trong lòng khiến cô đảo mắt liền ngất đi.

Trước khi mất đi ý thức, dường như nghe thấy Sam Sam kinh hãi hô lên một tiếng: “Vãn Vãn!”

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ, xuyên qua chiếc cửa sổ chạm đất, chậm rãi chiếu vào bên trong.

Cô chuyển động đôi mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất ấm áp, nhưng lại rất xa lạ.

Lúc cô đang nghĩ xem mình đang ở đâu thì cửa phòng được mở ra, Sam Sam bưng cốc nước ấm đi vào.

“Vãn Vãn, cậu tỉnh rồi à?”

Thư Vãn nhìn thấy là Sam Sam thì liền đoán ra đây là nhà mới của Sam Sam.

Cô cố gắng chống đỡ cơ thể mềm yếu, từ trên giường ngồi dậy.

“Đừng động đậy, cậu cứ nằm đó đi…”

Sau khi Sam Sam đặt nước sang bên cạnh, dìu Thư Vãn dựa vào đầu giường, lại không cho cô xuống giường.

“Tớ tìm bác sỹ tới khám cho cậu rồi, nói là cảm xúc quá kịch liệt nên mới ngất đi…”

Thư Vãn cong khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa: “Cảm ơn cậu, Sam Sam.”

Sam Sam nhấc tay, vừa vén cọng tóc rối ra sau tai cho cô, vừa dịu dàng nói: “Đồ ngốc này, nói chuyện khách sáo thế làm gì, đây đều là chuyện mà tớ nên làm, dù gì thì chăm sóc cho cậu chính là chức trách của tớ từ bé đến lớn mà…”

Lời nói ấm áp, hành động ấm áp, khiến trái tim lạnh lẽo đến cùng cực của Thư Vãn dần dần ấm lên, hốc mắt lại đỏ lên.

Sam Sam đau lòng, sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Vãn Vãn, đừng khóc nữa, tớ cũng sẽ buồn theo đấy.”

Thư Vãn nghe lời, gật đầu, thu lại nước mắt trong hốc mắt.

Sam Sam thấy cô vẫn ngoan ngoãn như trước đây, không nhịn được mà cong khóe miệng.

Thật là tốt, Vãn Vãn của cô ấy vẫn còn sống, sinh mệnh đột nhiên lại có màu sắc trở lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui