Cô ấy dường như có chuyện gì đó khó nói, lại không biết nên mở lời thế nào.
Lúc đang phân vân không biết mở lời ra sao thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy…
Sam Sam lấy điện thoại ra nhìn một cái, sắc mặt khựng lại, lại có chút chột dạ nhìn Thư Vãn.
Từ lúc cô ấy cầm điện thoại, Thư Vãn đã sớm nhìn thấy người gọi đến được hiển thị trên đó.
Quý thất thiếu gia…
Người con thứ bảy của nhà họ Quý, là Quý Lương Xuyên.
Sao anh ta lại gọi điện cho Sam Sam?
Mà Sam Sam khi nhìn thấy cuộc gọi của anh ta sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Khi cô còn đang nghi ngờ thì lại thấy Sam Sam nói: “Tớ phải nghe điện thoại một lúc.”
Thư Vãn gật đầu nhìn Sam Sam vội vã đi ra khỏi phòng ngủ còn không quên đóng cửa lại. Cô cũng đoán ra trong ba năm nay chắc chắn đã phát sinh rất nhiều việc nhưng lại không nghĩ tới Sam Sam và Quý Lương Xuyên…
Ở ngoài cửa Sam Sam nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi phải ở bên cạnh bạn tôi, sợ là không sang bên đó được đâu.”
Quý Lương Xuyên cầm chiếc ly thuỷ tinh trong tay hỏi: “Bạn kiểu gì?”
Sam Sam khó hiểu trả lời: “Một người bạn giới tính nữ.”
Quý Lương Xuyên đặt ly xuống vô vị đáp: “Mất hứng.”
Sau đó hắn cúp máy, Sam Sam ở bên này thở ra một hơi rồi quay người đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Thư Vãn ngồi ở trên giường trong lòng Sam Sam trong lòng cô lại không nhịn được. Cô từ từ đi tới ngồi xuống giường, định mở mồm nói gì đó rồi lại thôi, mãi một lúc sau mới có đủ can đảm nói thật với Thư Vãn.
“Xin lỗi, Vãn Vãn, tớ biết bản thân không nên có quan hệ với người nhà họ Quý, dù gì trước đây Quý Tư Hàn đã từng đối với cậu…”
“Không sao.”
Thư Vãn lên tiếng cắt ngang: “Sam Sam, đừng lo cho tớ, chỉ cần cậu hạnh phúc là được, chỉ là…”
Trên mặt cô hiện lên chút do dự: “Quý Lương Xuyên là một tay chơi, bên người hắn có không biết bao nhiêu phụ nữ, cậu và hắn ở bên nhau, tớ sợ cậu sẽ bị tổn thương…”
Quan hệ với loại đàn ông như vậy, nếu không có tình yêu thì còn tốt, nhưng một khi đã yêu chỉ sợ là từ thể xác tới tâm hồn đều là thương tích, giống như… cô của trước đây.
Sam Sam nghe thấy câu này cũng không có biểu hiện gì: “Cậu yên tâm, tớ và hắn ở cùng nhau chỉ vì muốn báo thù.”
Thư Vãn nghe xong lại thấy khó hiểu: “Báo thù gì?”
Sam Sam nắm chặt tay, cằn răng nói: “Liên Tĩnh Nhược, Ninh Uyển, Quý Tư Hàn, ba bọn họ đánh cậu, hại cậu mất mạng, đương nhiên tớ phải tìm họ đòi nợ rồi!”
Thư Vãn nghe xong mới hiểu ra, trong lòng run lên, đấy là ba cái tên mà Sam Sam có thể đấu lại sao?
Cô dựng thẳng người, kéo tay Sam Sam qua rồi nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Sam Sam cậu có thương ở đâu không?”
Ba người bọn họ mà cùng nhau động thủ, một nữ nhân yếu đuối như Sam Sam làm sao có thể báo thù nổi, thật sự quá nguy hiểm.
Sam Sam nắm lại tay cô rồi bật cười: “Không có, tớ không có bị thương.”