"Anh...
Nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, Thư Vấn bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô đang khoác quần áo của Quý Tư Hàn, che kín cơ thể mình.
Nhưng đôi môi sưng đỏ của cô và vết hôn trên cổ, đều khiến Cố Cảnh Thâm vô cùng đau đớn.
Anh ta đỏ mắt, đôi tay run rẩy muốn chạm vào. nơi mà người đàn ông khác đã chạm vào, nhưng lại bị Thư Vấn tránh né.
Hành động tránh né trong tiềm thức của cô, còn gây tổn thương hơn là vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy tiếng hai người mây mưa ở bên trong.
Anh ta không thể tin, lùi về phía sau một bước và nhìn người phụ nữ đứng ở cửa không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến lúc này, Cố Cảnh Thâm mới nhận ra rằng năm năm trôi qua không có nghĩa là mất trí nhớ, mà là mất đi.
Sau khi anh trai của anh ta giả làm anh ta và đá cô một cú thật mạnh, anh ta đã hoàn toàn mất đi cô...
Hốc mắt đỏ rực và sương mù dâng lên khiến cho anh ta không thể nhìn rõ hình dáng của Thư Vẫn.
Anh ta loạng choạng, bước từng bước khó nhọc bước đến bên cô, đưa tay kéo cô ôm vào lòng.
Anh ta dùng hết sức ôm lấy cô, như hận không thể đưa cô vào tận xương tủy của mình.
Nhưng ngay cả khi anh ta ôm cô trong vòng tay như vậy, anh ta cũng không cảm nhận được bất kỳ phản ứng nào từ cô.
Vấn Vấn của trước đây, chỉ cần anh ta ôm một cái, cô sẽ liền vòng tay qua eo anh rồi mỉm cười.
Sau đó, cô sẽ nép vào lòng anh và làm nững: "Tư Nguyệt, anh đừng mãi lo công việc nữa, có thể dành nhiều thời gian hơn cho em được không?"
Cô bảo anh ta dành nhiều thời gian hơn cho cô, nhưng anh vì muốn cho cô một tương lai và cuộc sống tốt đẹp hơn, lại luôn không có thời gian ở bên cô.
Chờ tới khi anh có thời gian, cô và anh lại vì một tai nạn mà bỏ lỡ nhau...
Sự tiếc nuối này, bóp nghẹt trái tim anh ta, làm cho ấy không thể hô hấp nổi, cho dù anh ta có hít thở mạnh cũng không thể giải tỏa được chút nào.
Khi chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh, Thư Vấn chợt giật mình, cô muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị bàn tay của anh ta giữ chặt lại.
"Vãn Vấn, đừng nhìn anh..."
Đó là sự cao ngạo cuối cùng của anh ta, anh ta không cho phép cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Thư Vãn cũng không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc cho anh ta ôm, nhưng đầu óc lại rất trống rỗng.
Cố Cảnh Thâm hôm nay thực sự quá khác thường ngày, như đã trở thành một con người khác vậy.
"Anh xin lỗi."
Anh ta vùi đầu vào cổ cô, lẩm bẩm xin lỗi.
"Là lỗi của anh, là anh vô dụng, mới hại em phải bán mình cứu anh..."
"Là anh không có cách nào chấp nhận việc em bán mình, suy sụp tâm trạng, khiến em đau lòng..."
"Là do anh không muốn trở về nhà, nhảy xe trên đường, khiến đầu bị thương nặng rồi quên mất em...
"Xin lỗi Vãn Vấn, bây giờ anh mới nhớ ra, thật sự xin lỗi..."
Cố Cảnh Thâm nói một cách rất chân thành, khiến Thư Vấn không khỏi lựa chọn tin tưởng anh ta..
Cho nên anh ta đột nhiên khác thường như vậy, là bởi vì anh ta đã nhớ ra những chuyện trong quá khứ.
Nói cách khác, anh ta không hề lừa cô, anh ta thật sự đã mất trí nhớ.
Anh ta nói trên đường về nhà anh bị mất trí nhớ, nhưng khi cô đến đế đô tìm anh, anh rõ ràng không hề mất trí nhớ?
Thư Văn rất nghi hoặc, muốn hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhanh anh ta bỗng nhiên nhẹ nhàng buông cô ra và lấy một tấm ảnh từ trong túi ra.
"Đây là anh trai của anh, em xem, anh và anh ấy trông giống nhau không?"
Trong bức ảnh có hai người đang đứng cạnh nhau.
Người bên trái mặc một bộ vest đen, người bên phải mặc quần áo giản dị màu trắng.
Bọn họ ăn mặc khác nhau, nhưng lại trông giống hệt nhau, như thể được đúc từ cùng một khuôn.
Nhìn thấy tấm ảnh này, Thư Vấn đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
"Đây là... chuyện gì vậy?!"