Cố Cảnh Thâm đỡ Thư Vãn lên xe trước, sau đó anh ta mới ngồi vào.
Anh ta không quan tâm đến vết thương của mình, cầm lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ lau mái tóc dính nước mưa của Thư Vẫn.
Động tác của anh ta rất nhej nhàng vì sợ làm cô đau, nhưng khi ánh mắt chạm đến da thịt trần trụi của cô, vẻ mặt anh ta thay đổi.
Anh ta yêu thương che chở Vãn Vấn cả đời, lại bị tên khốn Quý Tư Hàn kia tàn nhãn ức hiếp như này...
Còn không chỉ một lần mà tròn năm năm, khoảng thời gian này đủ để cho Cố Cảnh Thâm hối hận cả đời.
Thư Vẫn thấy anh ta nhìn chăm chằm vào cổ mình ngẩn người, cô theo bản năng che cổ lại, quấn áo khoác trên người mình càng chặt hơn.
Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Vấn Vãn, anh không có ý đó, anh chỉ cảm thấy mình quá vô dụng, mới hại em..."
Thư Vẫn lắc đầu: "Không trách anh ấy, em tự nguyện.”
Cô tự ký thoả thuận thì làm sao có thể trách Quý Tư Hàn chứ.
Trong lòng Cố Cảnh Thâm run lên, cô tự nguyện làm cho anh ta càng khó chấp nhận hơn so với việc cô bị ép.
Anh ta không trả lời, tiếp tục dùng khăn khô lau tóc cho cô.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng che chở cô của anh ta, Thư Vấn cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng có một số việc vẫn cần phải nói rõ ràng.
"Tư Việt, em có chuyện muốn nói với anh..."
"Trở về nói sau được không?" I Cô vừa mới mở miệng đã bị Cố Cảnh Thâm cắt ngang.
Dường như anh ta nhận ra điều gì đó và không muốn nghe cô nói.
'Thư Vẫn nhìn cái trán anh ta vẫn còn đang quấn băng gạc, chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống trước.
Cố Cảnh Thâm muốn đưa cô về biệt thự của anh ta, nhưng Thư Vấn không muốn, cô muốn trở về căn hộ nhỏ của Sam Sam.
Căn hộ nhỏ đó có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô sống ở đó có thể yên tâm ngủ hơn.
Cố Cảnh Thâm đành phải đưa cô về căn hộ, nhưng anh ta không muốn lên nhà, dường như Cố Cảnh Thâm đang sợ sau khi đi lên Thư Vấn sẽ nói gì đó với anh ta.
Thư Vấn thấy thế cũng không vội xuống xe: "Tư Việt, có một số lời vẫn cần phải nói rõ ràng.”
Cô không có nhiều thời gian nữa, lần này bị thương, bệnh tình càng lúc càng nặng thêm, nếu không phải có thuốc đặc trị A Lan đưa cho, chỉ sợ bây giờ cô cũng không nhiều sức lực để nói nhiều với Cố Cảnh Thâm, nhân lúc còn chút sức lực thì nên nói cho rõ ràng.
"Những lời vừa rồi ở biệt thự Quý Tư Hàn, anh đừng để ở trong lòng, em nói như vậy chỉ vì muốn chúng ta an toàn rời khỏi đó thôi.”
Cô đang ám chỉ câu 'Bây giờ Tống Tư của tôi đã quay về rồi, hiểu lầm cũng được xoá bỏ, tôi muốn quay về bên cạnh anh ấy, muốn ở bên anh ấy.
Cố Cảnh Thâm rất thông minh đương nhiên hiểu cô đang nói cái gì, chỉ là anh ta có chút không thể chấp nhận được: "Tại sao?”
Rõ ràng cô đã từ chối Quý Tư Hàn, tại sao không muốn quay về bên cạnh anh ta, cô vẫn còn trách anh ta sao?
Thư Vẫn áy náy nhìn anh ta: "Thực xin lỗi, Tư Việt, là em không tốt là em phản bội anh trước.”
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cảnh Thâm hiện lên một tia khô khan: “Em không phản bội anh, em đi bán thân vì anh, sau đó cũng là giận dỗi..."
Thư Vẫn nhàn nhạt khẽ cười: "Lúc đầu đúng là em có giận dỗi, nhưng sau đó là em cam tâm tình nguyện”
Câu cam tâm tình nguyện cô nói một cách hời hợt làm cho Cố Cảnh Thâm cảm thấy nghẹt thở.
Giống như có một bàn tay to bóp chặt trái tim làm cho anh ta không thể nào thở nổi.
"Em... yêu anh ta rồi?”
Hỏi ra câu này gần như muốn nửa cái mạng của Cố Cảnh Thâm.
Hai mắt anh ta vất vả lắm mới khôi phục màu sắc, cũng từng chút một trở nên đỏ hoe.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe nhìn Thư Vấn, mắt đầy vẻ khẩn cầu.
Dường như đang cầu xin cô phủ nhận nó, nhưng cho dù Thư Vấn có không muốn làm tổn thương anh ta, lúc này cũng chỉ có thể hạ quyết tâm.
"Đúng vậy, em yêu anh ấy..."
Không thể nói rõ cô yêu Quý Tư Hàn như trước kia yêu Tống Tư Việt hay không, hay là yêu Quý Tư Hàn nhiều hơn so với yêu Tống Tư Việt.
Cô luôn cảm thấy mình không kìm được mà rơi vào, mọi hành động của hắn đều khiến cô khó có thể quên.