Thư Vẫn cũng không khách khí với cô ấy, đem chìa khóa kho tư liệu, thông tin khách hàng, cùng với một ít tài liệu bảo mật giao cho Chu Chu.
Sau khi bàn giao xong, Thư Vấn đứng dậy đi tới phòng nhân sự để từ chức, còn chưa ra khỏi phòng tổng giám đốc đã gặp phải Triệu Du đang cầm một đống văn kiện đi vào.
"Ôi, đây không phải là thú vui mới của Cố tổng sao, sao lại hạ mình đến Ninh Thị rồi?"
Triệu Du mặt đầy vẻ châm chọc nói: "À, tôi nhớ rồi, Cố tổng quay về Đế Đô rồi nhưng không đưa cô đi theo, thế là cô bị bỏ rơi, không có chỗ để đi, đành phải trở về Ninh Thị à?”
Chu Chu nghe thấy giọng nói chói tai của cô ta, không thể nhịn được mà chen vào: "Vãn Vãn đến là để từ chức.”
Sắc mặt Triệu Du trong nháy mắt tối sầm lại, không dựa dẫm được Cố tổng nhưng lại còn có can đảm trở về từ chức, chẳng lẽ cô lại tìm kim chủ mới?
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thư Vẫn, cô ta hận không thể xé nát, tiểu tiện nhân này ỷ có chút sắc đẹp mà đi khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Thư Vẫn câu ai thì người đó cần câu, còn Triệu Du leo lên giường nhiều năm như vậy, lại không có lấy một lần thành công, cô ta đương nhiên là ghen tị vạn phần.
Thư Vãn lười để ý đến Triệu Du, cô cầm phiếu bàn rồi lách qua cô ta, đi về phía bộ phận nhân sự.
Sự khinh thường của cô khiến cho Triệu Du tức đến mức nổi trận lôi đình: "Tiểu tiện nhân, sớm muộn gì cũng bị mấy thăng đàn ông chơi đùa đến chết!”
Thư Vãn chợt dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Triệu Du: "Vậy cũng tốt hơn là không có ai chơi!”
Một câu nói đâm sâu vào trái tim Triệu Du, cô †a tức giận đến nỗi cả người phát run: "Tiện nhân!”
Thư Vãn hừ lạnh một tiếng, "Có tiện nhân đến đâu cũng không tiện nhân bằng cô, người đã gần bốn mươi tuổi rồi còn vọng tưởng leo lên giường, không biết xấu hổ!”
Cô bỏ lại những lời này, cũng mặc kệ Triệu Du phản ứng như thế nào, trực tiếp đi vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa.
Phòng nhân sự ở dưới lầu, Thư Vấn đưa phiếu bàn giao cho nhân sự xong thì điền một số đơn từ, rất nhanh đã hoàn thành từ chức.
Lúc đi ra khỏi Quốc tế Anh Hoa, Thư Vấn thở phào nhẹ nhõm, những việc nên làm lúc còn sống cũng đều gần như thực hiện hết rồi, bây giờ chỉ còn lại Sam Sam nữa thôi.
Cô dự định đi siêu thị để mua một ít đồ rồi đến phòng tân hôn của Sam sam để thăm cô ấy, nhưng khi bước vào tàu điện ngầm cô chợt nhận được điện thoại của A Lan.
"Thư tiểu thư, bên tôi lại có một ít thuốc mới, vừa được nghiên cứu ở bên nước ngoài, hiệu quả cũng rất tốt, cô đến lấy một ít đi."
A Lan muốn sang đưa cho Thư Vấn, nhưng bệnh viện quá bận rộn, cô ấy không thể đi được.
"Bác sĩ Chu, cảm ơn cô, tôi không sang lấy nữa đâu, cô để lại cho bệnh nhân có nhu cầu đi."
Thư Vấn khéo léo từ chối, không phải cô không muốn mà là thuốc kia quá đắt, cô muốn tiết kiệm tiền để lại cho Sam Sam.
A Lan dường như nghe ra sự lúng túng của cô, dịu dàng nói: "Tôi không thiếu chút tiền thuốc đó đâu, cô cứ đến đây đi, tôi chờ cô ở bệnh viện.”
Nói xong A Lan liền cúp điện thoại, cũng không cho cô cơ hội từ chối lần thứ hai.
'Thư Vấn nhìn màn hình điện thoại tối đen, vẻ mặt đầy rối rằm do dự.
Cô biết A Lan không thiếu tiền thuốc, nhưng cũng không thể cứ lợi dụng A Lan được.
Mấy hộp thuốc lúc trước cô ấy cho, cô còn chưa trả tiền, giờ lại đi lấy thuốc...
Cô đứng ở cửa tàu điện ngầm thở dài, lại sợ A. Lan sẽ ở bệnh viện chờ mình, cô bèn cắn răng xoay người lên tàu điện ngầm đi đến bệnh viện. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Vừa mới vào phòng khám của bệnh viện, cô đã nhìn thấy Giang Vũ đỡ một phụ nữ đang mang thai đi về phía khoa phụ sản, sắc mặt Thư Vấn đột nhiên thay đổi.
Cô vội vàng đi theo, tay chân đều run rẩy cả lên, cũng may cô đủ lý trí, không xông lên chất vấn mà lấy điện thoại ra quay lại.
Sau khi quay video xong, cô định gửi cho Sam Sam, nhưng sau khi nhấn chọn video cô lại do dự.
Nếu Sam Sam nhìn thấy video này, sợ rằng cô ấy sẽ không thể chịu nổi...
Thư Vãn cần răng, buông điện thoại xuống rồi đi về phía Giang Vũ.