A Lan ngây người, hỏi: “Kiều tiểu thư, cô muốn đi tìm cô ta tính sổ sao?”
Sam Sam siết chặt hai tay, căm hận nói: “Cô ta đánh Vãn Vẫn nhà tôi thành thế này, đương nhiên tôi phải đi tìm cô ta tính sổ chứ!”
A Lan nghẹt thở, vừa rồi cô ấy đã tìm hiểu một chút về tình hình của Sam Sam.
Cũng là trẻ mồ côi giống như Thư Vãn, không quyền không thế, không có bất cứ bối cảnh nào.
Làm sao cô ấy có thể đấu lại được Liên Tỉnh Nhược, e là còn chưa bước vào cửa nhà họ Liên đã bị đuổi ra ngoài.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp may mắn, nếu không may gặp phải Liên Tinh Nhược thì có thể sẽ mất nửa cái mạng.
A Lan suy nghĩ một chút rồi mở miệng khuyên Sam Sam: “Kiều tiểu thư, Liên tiểu thư lòng dạ độc ác đã quen, cô không phải là đối thủ của cô ta đâu, vả lại bên cạnh cô ta còn có rất nhiều vệ sĩ, nếu cô tìm cô ta tính sổ bị thương thì ai sẽ chăm sóc cho Thư tiểu thư?”
Lời này làm cho Sam Sam bình tĩnh lại một chút, với tình tình của Vấn Vấn bây giờ cô ấy cũng không tiện rời đi, nhưng cô ấy lại rất không cam lòng.
“L nào như vậy là xong ư?” “Đương nhiên không thể như vậy là xong!”
Sam Sam rất ngạc nhiên, nhìn A Lan không hiểu ý trong lời nói của cô ấy.
Trong đôi mắt xinh đẹp của A Lan hiện lên sự lạnh nhạt: “Đối phó với loại người cậy quyền làm càn như thế này, chỉ dùng vũ lực là không đủ, như thế sẽ không thể làm tổn thương được họ mà ngược lại chỉ sẽ hại mình, nếu muốn đối phó bọn họ thì phải mưu hại từ từ...”
Xúc động sẽ không giải quyết được vấn đề, chỉ có bản thân mạnh mẽ trước thì mới có năng lực trả thù.
Giống như đối phó với Tô Ngôn, cho dù tốn thời gian mười năm thì cô ấy cũng không cảm thấy chậm, bởi vì cô ấy muốn trả thù và cũng muốn an toàn thoát thân.
Dáng vẻ lạnh nhạt của cô ấy rơi vào trong mắt Sam Sam, khiến cho Sam Sam cảm thấy dường như trong lòng cô ấy cũng chất chứa rất nhiều hận thù.
Nhưng bác sĩ Chu đã ở địa vị cao lại có năng lực, lẽ nào còn có người mà cô ấy không đối phó được, có thù mà không trả được ư?
A Lan vỗ vai Sam Sam: “Thư tiểu thư trở thành thế này là do tôi liên lụy cô ấy nên chuyện đối phó với Liên tiểu thư, cứ giao cho tôi nhé.”
Sam Sam và Thư Vẫn đều là người có cảnh đời đáng thương, không đáng phải chịu những điều này.
Mặc dù cuộc đời của A Lan cũng không tốt hơn họ đến đâu, nhưng bây giờ cô ấy đã có chút năng lực có thể bảo vệ chính mình, cô ấy không sợ.
“Nhưng mà...”
Sam Sam còn muốn nói gì đó nhưng lại bị A Lan ngắt lời: “Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tốt cho Thư tiểu thư!”
Nói xong, A Lan nở nụ cười dịu dàng với Sam Sam để Sam Sam tạm thời không suy nghĩ chuyện này nữa, sau đó nhìn về phía Thư Vẫn.
Nhìn thấy cô đau đớn đến đầm đìa mồ hôi lạnh trong cơn hôn mê, Sam Sam rất đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi cho cô.
Sau khi lau khô, cô ấy quay đầu lại hơi lo lắng hỏi A Lan: “Bác sĩ Chu, tim của Vãn Vấn nhà tôi vẫn ổn chứ?”
Vấn Vãn nhà cô vốn đã mắc bệnh tim bẩm sinh nên trong cuộc sống hàng ngày đều phải cẩn thận, huống hồ là bị người ta đánh hôn mê.
Cô ấy rất lo lắng trái tim của Vãn Vấn sẽ vì thế mà bị tổn thương, giống như trước đây sau khi bị đá hai lần, cơ thể cô cũng càng thêm yếu ớt.
Nhìn Sam Sam, A Lan có hơi không biết nên mở miệng thế nào.
Vấn đề sống chết này, với tư cách là một bác sĩ cô ấy nên thông báo trực tiếp.
Nhưng chưa có được sự đồng ý của bệnh nhân, A Lan cũng không thể tự mình đưa ra quyết định.
Cộng thêm vẻ mặt đầy lo lắng của Sam Sam, cô ấy cũng sợ đối phương không thể chịu đựng nổi.
Sau khi im lặng trong giây lát, A Lan nói với Sam Sam: “Tình hình cụ thể vẫn phải kiểm tra thêm, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ sắp xếp tiếp”
Lời nói dối thiện ý của A Lan, đã tạm thời an ủi được Sam Sam đang đầy lo lắng: “Cảm ơn bác sĩ Chu”
A Lãn khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Vậy nơi này giao lại cho cô, tôi ra ngoài bận chút việc khác.”
Sam Sam gật đầu, đợi A Lan rời đi cô mới đắp chăn cho Thư Vẫn.
Sau đó ngồi xuống trước giường bệnh nảm lấy tay Thư Vẫn, trong mắt đầy đau lòng, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhản trắng bệch đến không có huyết sắc kia của cô.
“Vãn Vấn à, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu nhé, nếu không tớ phải làm thế nào đây..."