Khi đọc xong bức thư này, Sam Sam đã khóc không thành tiếng.
'Tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong phong bì đựng thư như một tấm sắt nặng nề đập vào trái tim cô ấy, khiến cô ấy đau đớn không thở nổi.
Thật ngốc, trước khi chết còn lo cô ấy không có tiền dùng, nhưng mà...
"Vãn Vãn, tớ không cần tiền của cậu, tớ chỉ muốn cậu trở về thôi..."
Sam Sam năm chặt bức thư, nỗi nhớ to lớn bao trùm cơ thể cô ấy khiến cô ấy đau đớn gào khóc.
Sam Sam khóc đến kiệt sức, cô ấy mê man thiếp đi, trong giấc mơ là cảnh Vấn Vấn trở về.
Cô ấy không cam tâm, trong tiềm thức đều là suy nghĩ mong ngóng Vấn Vẫn quay về nên mới mơ thấy cô ấy.
Đến khi cô ấy tỉnh dậy lại như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực bủa vây Sam Sam làm cô ấy hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cô ấy mở to đôi mắt sưng đỏ của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như nơi này chỉ còn lại mình cô ấy.
Không biết đã qua bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô ấy mới có chút phản ứng.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi Gucci, là điện thoại của Vấn Vẫn.
Sam Sam ngẩn người mất mấy giây, cố gắng đứng lên tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy tên Quý Tư Hàn trên màn hình, ngón tay Sam Sam dừng lại.
Trước khi chết Vấn Vấn muốn gặp hẳn, cho dù nghe giọng hắn một chút cũng được, vậy mà hắn lại dể Ninh Uyển nghe điện thoại.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy không có tư cách biết tin Vãn Vãn chết.
Sam Sam không nhận, đối phương gọi mấy cuộc không có người nghe thì không gọi điện nữa.
Cô ấy vốn muốn để điện thoại xuống rồi tiếp tục thu dọn quần áo cho Vãn Vấn nhưng lại nhìn thấy một người có tên "Dạ tiên sinh" gửi rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều gửi trong khoảng thời gian này, tất cả đều là những lời quấy rối Vãn Vấn, ngày Vấn Vấn được đưa vào bệnh viện lại gửi rất nhiều lời xin lỗi.
Sam Sam không hiểu câu "thật xin lỗi" này có ý gì, cô chỉ cảm thấy hành vi quấy rối ngày trước của Dạ tiên sinh rất quá đáng, cô ấy cũng không muốn sau khi Văn Vãn chết rồi còn bị người biến thái như thế này quấy rối.
Cô ấy cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn gửi cho Dạ tiên sinh...
Lúc đó, ở Houston nước Mỹ, Quý Tư Hàn vừa kết thúc cuộc họp kín kéo dài mấy ngày.
Hắn và Tô Thanh đi ra từ cục hàng không, đi thẳng đến một chiếc xe dài sang trọng ở trước cổng.
Xe nhanh chóng khởi động, người đàn ông dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, hai tay xoa bóp thái dương.
"Trong nước có ai tìm tôi không?”
"NASA không cho mở điện thoại, tôi cũng tắt máy, cũng không biết có người gọi điện không.”
Tô Thanh giải thích một câu rồi vội vàng lấy điện thoại ra mở máy.
Công tác giữ bí mật của cục hàng không rất tốt,
anh ta đi theo Quý tống vào trong cũng bị cưỡng chế tắt điện thoại.
Còn không được phép tùy tiện đi lại, ngay cả ra ngoài mua đồ cũng không được, chỉ có thể ở bên trong chờ Quý tổng họp xong.
Ai biết cuộc họp này lại kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng không biết người trong nước đã vội đến mức nào rồi.
Tô Thanh ấn mấy lần cũng không khởi động được máy, chắc là hết pin.
"Quý tổng, tôi đi sạc pin trước."
Tô Thanh nói xong thì để điện thoại lên trên để sạc điện thoại.
Quý Tư Hàn mệt đến mức không muốn cử động đành phải lấy điện thoại công việc của mình ra.
Sau khi mở máy, ngoài một loạt tin tức về công việc ra thì cũng không ai đặc biệt tìm hẳn.
Quý Tư Hàn để điện thoại di động xuống, đôi mắt đầy tia máu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao trong khoảng thời gian này trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an.
Đặc biệt là hai ngày này, cảm giác bất an càng ngày càng lớn khiến hắn nhiều lần thất thần trong lúc họp.
Hắn xoa trán, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm trạng cũng không yên ổn.
Xe nhanh chóng dừng ở khu nhà giàu của Houston, người đàn ông bước xuống từ trên xe, nhanh chóng đi vào biệt thự.
Sau khi cởi áo khoác ra, hắn tiện tay đưa cho Tô Thanh, Quý Tư Hàn đi vào thang máy lên phòng ngủ tầng ba.
Lần này hắn ra ngoài quá vội nên quên mang điện thoại cá nhân, lúc này hăn muốn xem có ai gọi vào số riêng của mình không.
Thang máy vừa mở hắn đã vội vàng đi vào phòng ngủ, phát hiện bên trong hơi lộn xộn, hơn nữa còn có mùi nước hoa vô cùng nồng nặc.
Hắn còn chưa đợi nhíu mày đã thấy Ninh Uyển quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Sắc mặt Quý Tư Hàn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Tại sao cô lại ở đây?"