Lúc A Lan mở mắt ra thì thấy mình đã được đưa vào bệnh viện.
Cô mấp máy khóe miệng bị đánh rách, khó khăn lẩm bẩm một câu: “Nước...”
Có một bàn tay thon dài rộng rãi đỡ phía sau đầu, đưa ly nước đến bên miệng cô ấy.
A Lan cúi đầu uống vài ngụm để làm dịu cảm giác khô miệng, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người đưa nước cho cô.
Khoảnh khäc chạm vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, sắc mặt A Lan lập tức trảng bệch, ngay cả con ngươi cũng nhuốm vẻ khiếp sợ.
“Sợ tôi như vậy?” Sau khi để ly nước xuống, Tô Ngôn ngồi xuống bên cạnh giường, dựa vào lưng ghế bắt chéo chân, nhìn cô ấy nghiền ngẫm.
Đôi mắt sáng ngời của A Lan dần từ sợ hãi trở về vẻ lạnh nhạt: “Sao anh lại ở đây?”
'Tô Ngôn nhếch miệng cười: “Đến thăm A Lan của tôi...”
Giọng điệu của anh ta đây cưng chiều và mờ ám, nhưng ánh mắt anh ta lại mang theo sự mỉa mai: “Thăm A Lan của tôi sau khi rời khỏi nhà họ Tô, sống tốt thế nào..."
Anh ta đưa ngón tay lên sờ vào làn da bị thắt lưng đánh bị thương của A Lan: “Xem nào, tốt đến mức bị thương nhỉ...”
A Lan đã quen với sự châm chọc của anh ta, trong lòng vô cùng bình tĩnh nhưng lại cảm thấy chán ghét với sự đụng chạm của anh ta.
Cô ấy vội vàng quay đầu đi, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta, lạnh lùng nói: “Anh thăm xong rồi thì mau đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cũng không biết là câu nói này đã chọc giận Tô Ngôn hay cô né tránh sự đụng chạm đã chọc giận anh ta, ánh mắt Tô Ngôn bỗng tối sầm lại.
Anh ta nằm căm A Lan, buộc cô ấy nhìn thẳng vào mình: “A Lan, cô có bản lĩnh thật đấy, lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này...”
Căằm A Lan bị thương, bị anh ta nắm như vậy thì đau đến mức lạnh sống lưng, “Đau...
Lực tay của Tô Ngôn bỗng nhẹ đi một chút, sau khi A Lan cảm nhận được thì hơi ngẩn người.
Trước đây anh ta sẽ không bởi vì cô đau mà nương tay với cô, hôm nay làm sao thế?
Vốn cô ấy không muốn nhìn Tô Ngôn, nhưng bây giờ lại ngước mắt lên chậm rãi nhìn anh ta.
Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt A Lan rất bình tĩnh nhưng vài giây sau Tô Ngôn lại nhìn đi chỗ khác.
Đột nhiên A Lan cũng hiểu ra gì đấy, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Tô Ngôn, tôi đau, buông tôi ra được không?”
Đây là lần đầu tiên A Lan nói chuyện nhẹ nhàng với anh ta sau mười năm xa cách, khiến cho trái tim anh ta khẽ run lên.
Anh ta nghe lời buông cằm cô ấy ra, ngồi trên ghế mím đôi môi mỏng, nhìn cả người đầy vết thương của cô ấy.
Rất lâu sau, anh ta mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Nhìn vết thương trên người mình, A Lan không cảm xúc trả lời: “Liên Vấn Tỉnh.”
Tô Ngôn nhíu mày, anh ta không ngờ người A Lan đắc tội lại là Liên Vãn Tinh.
Người đàn bà điên đó là kẻ điên khó đối phó nhất trong bốn gia tộc lớn.
Anh ta nhìn A Lan, nghỉ ngờ nói: “Không phải cô làm việc cho Quý Tư Hàn sao? Tại sao mẹ hắn còn ra tay với cô?”
Người của những gia tộc khác đương nhiên không biết bí mật của những gia đình giàu có như Quý thị và Liên thị, nên A Lan cũng sẽ không nói với anh ta.
Cô ấy né tránh câu hỏi này, dịu dàng nói với Tô J_ Ngôn: “Tô Ngôn, tôi đói rồi, có thể phiền anh mua _ chút gì đó cho tôi được không?”
Tô Ngôn cao ngạo hất cằm: “Cô là gì của tôi, có tư cách gì sai khiến tôi?”
A Lan giả vờ như không có chuyện gì nói: “Người phụ nữ từng ngủ với anh, có tính không?”
Câu nói này đã khiến Tô Ngôn không nói nên lời, sau đó anh ta im lặng ngồi vài phút rồi đứng dậy _ đi ra ngoài.
Thấy anh ta rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên của A Lan bỗng trầm xuống, trong mắt đầy vẻ lạnh nhạt và căm hận.
Tô Ngôn, tốt nhất là anh đừng yêu tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ trả lại cho anh tất cả những tổn thương mà tôi từng chịu!