Quý Tư Hàn chỉ hơi sững lại trong chốc lát, rồi vươn tay che mắt Thư Vẫn lại, cúi đầu tiếp tục cưỡng hôn cô.
Trì Nghiễn Châu sau khi nhìn thấy thì trợn trắng mắt, mất kiên nhãn mở cửa xe bước về phía trước chiếc siêu xe thể thao.
Anh ta khom lưng, gõ lên cửa kính ô tô: “Sơ Nghỉ, em xuống đây cho anh”
Thư Vẫn nghe thấy tiếng của Trì Nghiễn Châu thì giật mình, lập tức đẩy người đàn ông đang hôn mình ra.
Hô hấp của cô có chút rối loạn, lạnh giọng nói với Quý Tư Hàn: “Mở cửa, chồng tôi tới rồi!”
Cả người Quý Tư Hàn cứng lại, rời ánh mắt khỏi người cô, nâng đôi mắt sâu xa, từ từ ngước lên nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe.
Trên người mặc âu phục, gọn gàng tinh tế, gương mặt vô cùng tuấn tú, cả người toát ra hơi thở cao quý, lạnh lùng, trông có vẻ là một nhân tài.
Hắn ta không quan tâm tướng mạo của người đàn ông kia, cái hắn quan tâm là, người đàn ông này vừa rồi gọi không phải là cái tên Thư Văn mà là Sơ Nghi, điều này khiến hắn có chút tức giận.
Hắn kéo dây an toàn, cài vào cho Thư Vẫn, sau đó ngồi thẳng người, trực tiếp khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe...
Trì Nghiễn Châu nhìn thấy chiếc siêu xe Bugatti lao vút đi, vẻ mặt như bị sét đánh...
Anh ta đã bảo là đừng có về nước mà, thật phiền phức! Anh ta trở lại xe của mình, tăng tốc đuổi theo.
Quý Tư Hàn dùng vận tốc 180km/h, lao như bay trên đường.
Trì Nghiễn Châu cũng là một kẻ điên, đối phương lái nhanh bao nhiêu, anh ta liền lái nhanh bấy nhiêu.
Thư Vấn nắm chặt dây an toàn, nhìn Quý Tư Hàn lái xe với ánh mắt lạnh như băng, lại nhìn Trì Nghiễn Châu đang bám sát phía sau.
Cô sợ hai người này cứ đuổi nhau như vậy thì sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu chồng tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ kiện anh!”
Cô vẫn không thừa nhận bản thân mình là Thư Vãn, còn gọi người đàn ông khác là chồng, điều này khiến sắc mặt Quý Tư Hàn còn lạnh hơn trước.
Hắn không có ý định dừng xe, trực tiếp lao về phía trang viên Lý Thị.
Tốc độ của xe quá nhanh, Thư Vẫn có chút say xe, cảm giác dạ dày trào ngược khiến cô nôn khan.
Quý Tư Hàn sau khi nhìn thấy vậy, liền vội vàng giảm tốc độ xuống, đồng thời tấp xe ổn định vào bên đường, hạ cửa sổ xe, cho cô chút không khí để hít thở.
Thư Vấn bò ra cửa sổ xe, hít thật sâu luồng không khí thanh mát lúc này, một bàn tay cứng cáp đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô nhuận khí.
Cơ thể Thư Vẫn hơi cứng lại, dường như không quen với việc anh ta đột nhiên dịu dàng với mình như vậy, cơ thể giãy dụa, đẩy tay anh ta ra.
Cô nhìn thấy Trì Nghiễn Châu lại lần nữa tiến về phía bọn họ, nói với Quý Tư Hàn: “Mở cửa xe đi, đừng khiến chồng tôi hiểu nhầm..."
Trong câu nói của cô, một câu chồng, hai câu chồng, thực sự vô cùng chói tai, hắn trầm giọng đáp: “Anh không tin.”
Lúc Trì Nghiễn Châu xuống xe, đã vớ lấy một cây gậy đánh golf, thấy đối phương không có ý định mở cửa xe, anh ta nhấc cây gậy lên, đập vào đầu xe.
Quý Tư Hàn nghe thấy âm thanh, chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, dường như chiếc xe đang bị đập hỏng chẳng hề liên quan gì tới hắn vậy, chỉ nhìn chằm chằm Thư Vẫn.
“Về nhà với anh”
Hắn có rất nhiều lời, rất nhiều chuyện muốn nói với cô, cũng có rất nhiều nuối tiếc muốn bù đắp.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hắn muốn đưa cô về nhà, từ nay về sau sẽ đối xử với cô thật tốt, tuyệt đối không làm tổn thương tới cô dù chỉ là một chút.
Thư Văn lại không cho hắn cơ hội này: “Tôi có nhà của mình”
Cô nói xong, trực tiếp nhấc người, định chui ra từ khe nhỏ ở cửa sổ ô tô.
Quý Tư Hàn thấy vậy, sợ cô bị thương, liền vội vàng ngăn cản cô: “Anh mở.”
Thư Vấn lúc này mới ngừng động tác trèo cửa sổ của mình, lạnh lùng nhìn hắn: “Nhanh lên.
Quý Tư Hàn trái tim trống rỗng, cơn đau từ lòng bàn tay từ từ lan ra, khiến ngón tay đang đặt lên khóa xe cũng phát run.
Ngay khi khóa xe được mở, Thư Vấn lập tức đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Trì Nghiễn Châu đang điên cuồng đập nát đầu xe.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung hăng này của Trì Nghiễn Châu, không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Được... được rồi...”
Trì Nghiễn Châu lạnh lùng nhìn cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục dùng gậy đánh bóng phang mạnh xuống.