Người Tình Của Quý Tổng

Dưới ánh đèn đường ảm đạm, dáng người cao ráo ấy đứng thẳng tắp bên đường.

Hắn cứ đứng như vậy, nhìn chiếc xe màu đen sang trọng kia chạy lướt khỏi tầm mắt của mình.

Người con gái mà hắn khắc cốt ghi tâm, nhớ nhung suốt ba năm, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.

Hắn siết chặt tay, đè nén xúc động muốn đuổi theo. của mình, lấy điện thoại ra gọi.

Lúc A Lan nghe thấy điện thoại rung, cô đang nằm trong lòng Tô Ngôn, điện thoại của cô nằm trên chiếc tủ đầu giường bên phía Tô Ngôn.

Cô định nhấc người dậy để lấy điện thoại, Tô Ngôn liền bất mãn cau mày, tay vớ lấy chiếc điện thoại của A Lan, ném cho cô.

Sau đó trở mình, dường như là đang rất bực bội vì bị điện thoại đánh thức, nhưng lại không nhấc người rời đi giống như trước đây.

A Lan nhìn bóng lưng của anh ta, thu lại biểu cảm thỏa mãn giả tạo sau cuộc ân ái, lộ ra biểu cảm lạnh lùng.


Cô tiếp nhận cuộc gọi, giọng điệu cung kính: “Alo, Quý tổng...”

Quý Tư Hàn lạnh giọng nói: “A Lan, người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, có khả năng sống lại không?”

A Lan ngẩn ra.

Suy tim giai đoạn cuối, mấy chữ này đối với Quý Tư Hàn mà nói chính là cấm ky, ba năm nay hắn không cho ai nhắc tới.

Nay hắn lại đột nhiên hỏi tới suy tim giai đoạn cuối, là vẫn còn canh cánh cái chết của Thư tiểu thư sao?

A Lan sau khi ngơ ngác vài giây, trả lời: “Xin lỗi Quý tổng, tôi không phải là chuyên gia về căn bệnh suy tim nên không rõ lắm.”

Lúc Quý Tư Hàn định tắt điện thoại, A Lan lại nói: “Quý tổng, George là chuyên gia về bệnh tim có tiếng trên thế giới, anh ta chắc chắn là biết.”

Trong mắt Quý Tư Hàn chợt nổi lên một tia hi vọng, vội vàng tắt điện thoại rồi gọi cho George.

Nước Anh, George đang tản bộ trên bờ biển, nhìn thấy cuộc gọi của hắn, có chút không muốn tiếp nhận.

Nhưng không chịu nổi đối phương bám riết không buông, George cuối cùng vẫn cắn răng tiếp nhận cuộc gọi.

Quý Tư Hàn hỏi thăm một câu rồi đi thẳng vào chủ đề: “Người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, còn có khả năng sống lại không?”

George nghe hắn hỏi như vậy, liền biết hắn nhất định là đã đụng mặt Thư Vấn dùng thân phận của Sơ Nghỉ để về nước.

Nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Thư tiểu thư, cũng không nói rõ chân tướng cho hắn biết, chỉ dựa theo sự thật để trả lời hắn: “Trong trường hợp thân thể còn, não chưa chết, thì có khả năng.”

Quý Tư Hàn nhận được đáp án này, đồng tử dần giãn ra: “Chỉ cần đổi tim là có thể sống đúng không?”


George gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng một khí rơi vào trạng thái hôn mê thì sẽ không khác gì người thực vật, tỉ lệ tỉnh lại không tới 1%.”

Thư tiểu thư không cho hắn nói sự thật với Quý Tư Hàn, nhưng lại không ngăn cản hắn trả lời câu hỏi của Quý Tư Hàn, như này chắc không tính là vi phạm lời hứa đâu nhỉ?

Quý Tư Hàn sau khi biết được có khả năng này, nói một tiếng cảm ơn rồi tắt máy.

Đôi mắt đen láy lại lần nữa nhìn về phương hướng chiếc xe màu đen kia rời đi, càng thêm kiên định, người mà người đàn ông kia đưa đi chính là Thư Vãn của hắn.

Chỉ là quan hệ vợ chồng mà họ nói thì hắn lại không tin!

Lúc Tô Thanh dẫn theo vệ sĩ chạy tới, liền thấy Quý 'Tư Hàn đang đứng trước chiếc Bugatti bị đập nát.

Hắn còn tưởng là sếp tổng nhà mình bị đụng xe, liền vội vàng chạy tới.

“Quý tổng, anh không sao chứ? Gó phải là uống nhiều thuốc quá nên bị ảo giác không?”

Ba năm nay, Quý tổng vẫn luôn mất ngủ, ôm hai món di vật của Thư tiểu thư thức trắng đêm.

Tô Thanh lo lắng sức khỏe hắn có vấn đề, liền hỏi lấy một ít thuốc trị mất ngủ ở chỗ A Lan cho hẳn, kết quả là hắn uống tới nghiện.


Sau đó Tô Thanh phát hiện ra, thì ra số thuốc này khi uống nhiều sẽ dễ sinh ra ảo giác.

Ba năm nay Quý tổng chính là dựa vào những ảo giác này mà sống, nếu không thì chắc chắn hắn không trụ nổi.

Quý Tư Hàn thu lại tầm mắt, nghiên đầu nhìn Tô Thanh: “Đi điều tra một Hoa kiều đến từ nước Anh tên là Sơ Nghỉ, phải nhanh.”

Tô Thanh hơi ngẩn ra, nhưng cũng không dám hỏi nguyên do, gật đầu, cung kính đáp: “Vâng.”

Thấy chiếc Bugatti đã nát, Tô Thanh vẫn phải mời Quý Tư Hàn lên xe công vụ.

Sau khi lên xe, Tô Thanh quay lại nói với Quý Tư Hàn: “Quý tổng, phu nhân đã xin giảm án ba lần, đoán chừng năm nay sẽ ra.”

Quý Tư Hàn nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cười lạnh lẽo lan dần lên ánh mắt.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Vậy thì thêm cho bà ta một tội trạng nữa đi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận