Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ, xuyên qua chiếc cửa sổ chạm đất, chậm rãi chiếu vào bên trong.
Cô chuyển động đôi mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất ấm áp, nhưng lại rất xa lạ.
Lúc cô đang nghĩ xem mình đang ở đâu thì cửa phòng được mở ra, Sam Sam bưng cốc nước ấm đỉ vào.
“Vãn Vẫn, cậu tỉnh rồi à?”
Thư Vãn nhìn thấy là Sam Sam thì liền đoán ra đây là nhà mới của Sam Sam.
Cô cố gắng chống đỡ cơ thể mềm yếu, từ trên giường ngồi dậy.
“Đừng động đậy, cậu cứ nằm đó đi...”
Sau khi Sam Sam đặt nước sang bên cạnh, dìu Thư Văn dựa vào đầu giường, lại không cho cô xuống giường.
“Tớ tìm bác sỹ tới khám cho cậu rồi, nói là cảm xúc quá kịch liệt nên mới ngất đi...”
Thư Vấn cong khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa: “Cảm ơn cậu, Sam Sam.”
Sam Sam nhấc tay, vừa vén cọng tóc rối ra sau tai cho cô, vừa dịu dàng nói: “Đồ ngốc này, nói chuyện khách sáo thế làm gì, đây đều là chuyện mà tớ nên làm, dù gì thì chăm sóc cho cậu chính là chức trách của tớ từ bé đến lớn mà..."
Lời nói ấm áp, hành động ấm áp, khiến trái tim lạnh lẽo đến cùng cực của Thư Vãn dần dần ấm lên, hốc mắt lại đỏ lên.
Sam Sam đau lòng, sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Vãn Vãn, đừng khóc nữa, tớ cũng sẽ buồn theo đấy.”
'Thư Vãn nghe lời, gật đầu, thu lại nước mắt trong hốc mắt.
Sam Sam thấy cô vẫn ngoan ngoãn như trước đây, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thật là tốt, Vãn Vấn của cô ấy vẫn còn sống, sinh mệnh đột nhiên lại có màu sắc trở lại...
Cô ấy nhấc ly nước lên, đưa đến bên miệng Thư Vẫn: “Uống chút nước trước đi.”
'Thư Vấn hé miệng, uống từng chút một, cổ họng khô khốc đã đỡ khô rát hơn.
Sau khi cô uống xong, nói với Sam Sam: “Sam Sam, có thể dẫn tớ tới mộ của Tư Việt xem không?”
Sam Sam đặt cốc nước xuống, nhìn Thư Vãn: “Anh ấy không có mộ, người nhà họ Cố nói đã rải tro cốt của anh ấy xuống biển rồi."
Sau khi cô ấy biết Tống Tư Việt tự tử vì tình, liền đi Đế Đô tìm anh ấy, nhưng không kịp nhìn di thể lần cuối, chỉ thấy người nhà họ Cố lo liệu chuyện hậu sự cho anh.
Thư Vẫn sau khi nghe vậy, nước mắt không kìm được, lại chảy xuống...
Anh ấy đến mộ cũng chẳng có, giống như thế gian này đã không còn dấu vết anh ấy từng tồn tại.
Anh ấy tới một cách sạch sẽ, lại ôm quyết tâm tự tử mà ra đi một cách gọn gàng...
Thiếu niên ấy từ đầu tới cuối đều vô cùng sạch sẽ, lại dùng phương thức đó để rời đi.
Sam Sam thấy cô lại khóc, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, giọng nói dịu dàng, an ủi cô: “Vãn Vẫn, đợi đến khi sinh mệnh của chúng ta kết thúc, lại đi tìm anh ấy được không, đến lúc đó, chúng ta sẽ ở một thế giới khác, tiếp tục làm người thân của nhau...”
Trước kia cô ấy mơ thấy Vẫn Vãn nói sẽ xây một căn nhà lớn, đợi sau khi cô và Tống Tư Việt về già, thì họ sẽ dọn vào đó ở.
Cô ấy liền dựa vào kiểu dáng trong giấc mơ mà mua một căn biệt thự, trang trí theo phong cách giống như trong mơ.
Chỉ là khi cô ấy thực hiện được giấc mơ rồi, thì người chìm đắm trong giấc mơ chỉ còn lại một mình cô ấy...
Bây giờ cô ấy đợi được Vãn Vãn rồi, cũng không biết liệu có thể đợi được Tống Tư Việt trở về không...
Sam Sam hít sâu một hơi, mở tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đưa cho Thư Vãn.
“Hai người cũng không phải là hoàn toàn bỏ lỡ nhau một cách tiếc nuối, chí ít thì anh ấy đã tuân thủ ước hẹn thời niên thiếu, đó là cưới cậu.”
Nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, hốc mắt của 'Thư Vãn lại đỏ lên.
Cô vươn tay, từ từ mở ra...
Họ và tên: Thư Vấn .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Họ và tên: Tống Tư Việt
Bên cảnh là ảnh photoshop hai người ngồi cạnh nhau, áo sơ mi trắng, phông nền màu đỏ, hai người nở nụ cười hạnh phúc.
Có con dấu của cục dân chính đóng lên trên bức ảnh, thể hiện hai người trên ảnh kể từ thời khắc đóng dấu đã trở thành vợ chồng.