Thư Vấn nghe thấy lời này chỉ cười lạnh một cái: “Nếu tôi đoán không nhầm, ngài Quý đây là vì không tìm được ai phù hợp với nhu cầu của ngài hơn tôi nên mới bám lấy không buông.”
Quý Tư Hàn nghe thấy thế sắc mặt chợt tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu mang đầy vẻ âm u. Quý Tư Hàn hình như đã tức giận đến cực điểm, anh mất khống chế đưa tay ôm chặt hai má cô, cưỡng ép Thư Vấn nhìn thẳng vào mắt mình.
Ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn người đối diện nghiến răng nói: “Em nói đúng, tôi chính là vì không tìm được ai phù hợp hơn nên cứ bám mãi không buông.”
Trong lòng Thư Vấn có chút nhói đau, cảm giác bức bối làm khuôn mặt cô hơi biến sắc nhưng cô lại cố kiềm chế cảm xúc. Thư Vẫn giả vờ như không quan †âm cười mỉa: “Tôi là người đã có chồng, không thể làm kiểu mua bán với ngài như trước đây, xin ngài Quý giơ cao đánh khẽ đừng tới gặp tôi nữa.”.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Tim Quý Tư Hàn như bị ai bóp nghẹt, nỗi đau đớn như nuốt chửng anh.
Thư Vấn nhếch đôi môi đã sưng đỏ nói: “Ngài Quý, chồng tôi còn đang đợi, phiền ngài tránh đường.”
Mắt Quý Tư Hàn đỏ ngầu hỏi cô: “Anh ta là chồng em, vậy tôi là gì...... 'Thư Vãn lạnh nhạt đáp: “Từng là kim chủ.”
Từng là kim chủ, ha......Quý Tư Hàn đè nén cơn đau trong lòng nhìn cô: “Thư 'Vãn, em đủ ác.”
Cô ác sao? Sự độc ác của cô chắc chả bằng một phần so với Quý Tư Hàn.
Thư Vấn không muốn dây dưa với Quý Tư Hàn nữa chỉ lạnh nhạt nhìn xuống đôi bàn tay đang ôm chặt lấy cô: “Bỏ ra!”
Mặt Quý Tư Hàn trầm xuống nhưng không có ý định buông tay, ngược lại còn dùng sức ôm chặt hơn: “Tôi sẽ không để em đi với anh ta.”
Trì Nghiễn Châu vì không muốn để Quý Tư Hàn tìm thấy Thư Vấn mà liên lạc với đủ người, dùng đủ mọi trò lừa gạt anh, nếu không phải anh gọi điện cho giám đốc sân bay kiểm tra thông tin về máy bay của Trì Nghiễn Châu thì Thư Vấn đã rời đi từ lâu rồi.
Quý Tư Hàn có thể chịu được sự lạnh nhạt của cô, có thể chịu được cô không yêu anh, nhưng không thể chịu được việc cô bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Thư Vấn cảm thấy thật nực cười: “Cơ thể tôi làm anh quyến luyến không quên?”
Quý Tư Hàn đè nén cơn đau lòng, cưỡng ép bản thân đáp: “Đúng vậy.”
Cô không tin anh yêu cô, có nói yêu thêm bao nhiêu lần cũng không ích gì. Chẳng bằng dùng cách thức này cưỡng ép cô ở lại bên anh.
Thư Vấn không cảm xúc ở trong lồng ngực Quý Tư Hàn đáp một câu: “Được.”
Nói xong lập tức đưa tay lên chuẩn bị cởi quần áo của Quý Tư Hàn. Thấy Thư Văn làm vậy Quý Tư Hàn chết sững tại chỗ, trong chốc lát không hiểu được cô đang muốn làm gì. Thẳng tới khi cô cởi cúc áo sơ mi, kiếng chân lên hôn vào yết hầu Quý Tư Hàn mới kịp phản ứng.
Cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, toàn thân anh như bị điện giật run lên, chỉ hận không thể làm cô ngay tại đây nhưng anh vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Quý Tư Hàn túm lấy đôi bàn tay của cô, cúi đầu thấp giọng: “Em muốn làm gì?”
Thư Vấn bình tĩnh đáp: “Không phải anh nhớ nhung cơ thể của tôi sao, tôi cho anh là được.”
Nói xong Thư Vấn chỉ dùng đôi mắt thờ ơ nhìn Quý Tư Hàn, “Anh có được rồi thì xin hãy buông tha cho tôi.”
Tia hy vọng trong mắt Quý Tư Hàn dần dần vụt tắt: “Quả nhiên vì muốn rời đi nên em mới chủ động với tôi."
'Thư Vãn lạnh nhạt đáp: “Nếu không anh cảm thấy vì cái gì?”
Cơ thể Quý Tư Hàn cứng đờ tại chỗ, sau đó run rẩy không ngừng, máu trong cơ thể giống như đang đông cứng lại.