Quý Tư Hàn đưa tay nắm cằm cô, buộc cô phải quay mặt lại nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt của anh vẫn cao ngạo như lúc trước, khuôn mặt đẹp trai không hề thay đổi. Chỉ có một chút quầng thâm phía dưới mắt nhưng không ảnh hưởng tới khuôn mặt hoàn mỹ này. Mái tóc của Quý Tư Hàn được chải chuốt tỉ mỉ càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh......
Lúc trước cô cởi hai chiếc cúc ở áo sơ mi anh mặc trong áo vest hiện tại đang lộ ra phần xương quai xanh, xuống phía dưới một chút là bộ ngực săn chắc và một đôi chân dài. Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc quay về Thư Vãn nhìn Quý Tư Hàn kỹ tới vậy, cảm thấy anh hình như đã khác nhưng lại cũng giống như không hề thay đổi.
Quý Tư Hàn nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong mắt cô, khóe miệng anh hơi cong lên. Bởi vì chỉ có lúc này trong mắt cô mới có anh.
Anh đưa đôi bàn tay lên vuốt mái tóc ngắn của cô: “Tôi nhớ lúc trước em thích để tóc dài.”
Lông mi của Thư Vấn khẽ run lên, cô lúc trước thích để tóc dài bởi vì anh thích tóc dài, cho nên lúc trước cô không bao giờ đi cắt tóc. Bây giờ là vì bị Trì Nghiễn Châu ép cắt tóc ngắn, cũng biểu thị cho việc cắt đứt với quá khứ nên không cho cô nuôi tóc dài nữa.
Quý Tư Hàn thuận thế đưa tay trượt từ tóc xuống phần ngực cô, lúc tay chạm vào vị trí trái tim giống như nhớ tới điều gì đó vẻ mặt cực kỳ áy náy. Giọng anh run rẩy hỏi: “Ở đây, còn đau không?”
'Thư Vãn lắc đầu: “Sau khi thay tim, không đau nữa.” Cô chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên tim mình khế run lên. Lúc đưa mắt nhìn
xuống cổ tay anh cô còn phát hiện trên đó có bốn vết sẹo rất sâu giống như bị dao cắt.
Ở giữa lòng bàn tay cũng có bốn vết sẹo đã lành nhìn vô cùng đáng sợ, cô cảm tưởng vết sẹo này có thể sâu tới mức vào được tận xương. Cô đưa mắt lên nhìn Quý Tư Hàn, không dám tin một người có địa vị như anh lại bị người khác làm bị thương tới mức này.
Quý Tư Hàn vô cùng áy náy không dám để tay lên vị trí tim của cô nữa, sau khi bỏ tay xuống lập tức nắm chặt lòng bàn tay lại. Sau một lúc trầm mặc mới mở miệng hỏi: “Ba năm nay, em đã sống thế nào?”
Thư Vấn dựa đầu vào vai anh không cảm xúc trả lời: “Cũng ổn.” Chỉ hai từ đơn giản như vậy nhưng khiến Quý Tư Hàn hiểu cô là đang không muốn nói chuyện của cô với anh. Anh cũng không hỏi tiếp nữa, đưa tay đặt lên
lưng cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn uống nước không?”
Thư Vấn lắc đầu ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần như vừa nhớ lại chuyện gì đó.
Sắc mặt Quý Tư Hàn lại trầm xuống đưa tay xoay mặt cô nhìn về phía mình: “Em đã nhận lời với tôi thì phải thực hiện, trong mắt chỉ có mình tôi.”
Thư Vấn sững người lại rồi ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Cô ôm lấy cổ anh nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Thư Vấn đã làm đúng lời nói trong mắt chỉ có anh nhưng Quý Tư Hàn lại vẫn đau khổ như lúc trước. Sau khi hít một hơi thật sâu bất lực gọi: “Vấn Vãn......
Nghe thấy Quý Tư Hàn gọi mình như vậy đột nhiên Thư Vấn nhớ tới Ninh Uyển. Cô có chút khó chịu cau mày lạnh giọng: “Chắc anh đã kết hôn rồi chứ nhỉ?”
Cô nhớ tới lúc sau khi cô rời đi trên các mặt báo đều xuống hiện tin tức tuyên bố hai người sẽ đính hôn vào ba tháng sau. Bây giờ đã cách cái 'ba tháng sau' đó tới tận ba năm rồi, chắc chắn là đã kết hôn rồi.
Một người đàn ông đã kết hôn lại cứ bám lấy cô mãi không tha, bây giờ lại còn muốn đưa cô đi đâu?
Lúc trước cô chỉ muốn tránh mặt Quý Tư Hàn, bây giờ nhớ tới Ninh Uyển cô tự nhiên lại thấy thật kinh tởm.
Quý Tư Hàn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô mới biết cô là đang nói tới gì, anh vội vả giải thích: “Không, tôi không cưới cô ta.”