Cô đã từng nói sẽ không bao giờ làm người thứ ba nên anh cũng sẽ không bao giờ làm chuyện khiến cô thất vọng. Quý Tư Hàn ôm chặt cô không nhịn nổi nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng: “Nếu em không quay về, cả đời này tôi sẽ không cưới ai cả.”
Thư Vấn nghe thấy thế thì bao nhiêu cảm giác kinh tởm trong lòng đều bị sự kinh ngạc thay thế, cô không ngờ anh lại có dự định như vậy. Trong lòng cô rất ngạc nhiên nhưng không lên tiếng hỏi, cô cũng không hỏi tại sao anh không lấy Ninh Uyển.
Quý Tư Hàn chạm tay vào má cô: “Người tôi muốn lấy luôn là em.”
Giọng nói trầm thấp của anh bây giờ xen lẫn cả sự thâm tình làm trái tim Thư Vấn run lên một cái, nhưng rất nhanh bị cảm giác nghi ngờ che lấp.
Quý Tư Hàn còn đang định nói gì đã nghe thấy tiếng Tô Thanh từ đằng trước vang lên: “Ngài Quý, tới nơi rồi.”
Quý Tư Hàn nhìn Thư Vấn, anh cố gắng ôm thật chặt cô một lần nữa vẻ mặt không nỡ buông ra. Thư Vấn dùng vẻ mặt cô thờ ơ nhìn anh như muốn trách anh không giữ đúng lời.
Quý Tư Hàn cười khổ nhẹ giọng nói: “Kết thúc.”
Thư Vấn liếc nhìn anh một cái rồi buông tay ra khỏi cổ anh, cả cơ thể cô cũng từ từ rời khỏi lòng anh.
Sau khi mở cửa xuống xe Quý Tư Hàn gọi với theo Thư Vãn: “Thư Vấn.”
Thư Vấn quay đầu nhìn người đàn ông cao ngạo đang ngồi trong xe. Trong xe không bật đèn chỉ có ánh sáng từ cửa sổ nên nhìn không rõ khuôn mặt của anh, chỉ thấy bóng tối bao trùm toàn thân anh như một cái lồng, làm cho anh không. cách nào thoát ra được.
Anh hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt đã có chút ửng đỏ nhìn cô chăm chú: “Em không tin tôi yêu em, có phải vì trước đây tôi đối xử quá mức lạnh nhạt với em?”
'Thư Vấn nghe câu hỏi của anh cũng không có ý trốn tránh chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Quý Tư Hàn lại cúi đầu rũ mi sau đó nở một nụ cười như đang tự cười chính mình.
Thư Vấn thấy biểu hiện của anh như vậy liền khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Quý Tư Hàn cong khoé môi cay đẳng nói: “Năm năm đó, lúc em ngủ mơ đã gọi tên Tống Tư Việt 152 lần.
Anh ngẩng đầu lên đôi mắt lúc này đã đỏ hoe: “Mỗi lần em gọi tên anh ta, tôi lại thấy em xa tôi thêm một lần, nhưng là tôi đê tiện không buông em ra được.”
Thư Vấn giật mình sửng sốt, cô không ngờ mình ngủ mơ lại gọi tên Tống Tư 'Việt nhiều tới vậy......
Lúc cô đi theo Quý Tư Hàn cô đã rất nhiều lần mơ thấy Tống Tư Việt. Nhưng những giấc mơ đó đều là anh ta độc ác móc trái tim cô ra, hoặc là bẻ gấy tay cô. Cũng có lúc mơ thấy cô ngã trong vũng máu kêu tên Tống Tư Việt cứu cô.
Lúc đó cảm nhận của cô không chỉ là sự đau đớn khi bị cướp đi sinh mạng mà còn là nỗi tuyệt vọng khi người yêu mình không quay đầu lại cứu mình. Cũng chính vì thế mà cô bị ám ảnh tâm lý, mỗi đêm đều gặp ác mộng. Chỉ là cô không nghĩ tới những lúc nói mơ như vậy lại bị Quý Tư Hàn nhìn thấy......
Thật ra lúc đó không phải do cô yêu Tống Tư Việt nên gọi tên anh ta mà là do những mảnh ký ức đáng sợ kia. Nhưng những chuyện đó có còn quan trọng nữa không......
Bởi vì chính Quý Tư Hàn cũng dùng những việc tương tự như vậy làm tổn thương cô, cũng chính anh đã cho cô dạo một vòng quỷ môn quan. Nhưng mà lúc ở cùng anh lại đi gọi tên người đàn ông khác đúng là cô sai.
Mặt cô mang chút áy náy nhìn Quý Tư Hàn: “Xin lỗi......
Nghe được câu xin lỗi này Quý Tư Hàn bỗng bật ra tiếng cười: “Tôi cần câu xin lỗi này của em sao?”
Thư Vãn đương nhiên biết anh muốn gì, nhưng......
Cô nhìn anh bình tĩnh nói: “Chúng ta không thể quay lại như lúc trước, Tống Tư Việt vì tôi mà tự sát, tôi không thể phụ lòng Tống Tư Việt nữa.”
Quý Tư Hàn đã phải thích cho cô vì sao những năm ấy lại tỏ ra lạnh lùng với cô, việc này làm cô giải tỏa bớt những thắc mắc trong lòng. Nhưng bây giờ vấn đề giữa cô và anh không phải là yêu hay không yêu, mà chính là sự áy náy trong lòng cô. Bản thân cô cũng không cho phép bản thân quay đầu nữa.