"Tôi chỉ chờ cô nửa tiếng thôi."
Sau khi gửi tới những lời này, người đàn ông thối đó không trả lời tin nhän nữa.
Tựa hồ là muốn đem quyền quyết định giao cho Thư Vấn. Cô cầm điện thoại di động, cả người đều run lên.
Tin nhắn cô giao cho cảnh sát, nhắc tới Lâm Trạch Thần, phòng khách sạn cũng có camera giám sát Lâm Trạch Thần ra vào.
Cảnh sát nhất định sẽ căn cứ vào những chứng cứ mà cô cung cấp, đi tìm Lâm Trạch Thần điều tra lấy chứng cứ.
Nếu như lúc này cái tên Dạ tiên sinh đó nói ra chuyện cô muốn giết Lâm Trạch Thần với cảnh sát, nhất định bên cảnh sát sẽ phán cô tội giết người không thành.
Mà Lâm Trạch Thần cũng sẽ biết ý định ban đầu của cô không phải là đưa hợp đồng cho anh ta, mà là muốn giết anh ta.
Nếu Lâm Trạch Thần biết thật ra cô muốn giết mình, nhất định sẽ đem nỗi khổ mà anh ta phải chịu toàn bộ đổ lên đầu côi
Dù sao Lâm thị cũng không tìm được kẻ đứng sau, mà cô lại vừa vặn muốn giết Lâm Trạch Thần, chuyện này rất dễ khiến người ta hoài nghi là do cô làm.
Hiện tại Lâm Trạch Thần chỉ bị cộng đồng mạng chửi rủa, chưa có bị vào nhà đá bóc lịch, nếu như anh ta từ trong hôn mê tỉnh lại biết tất cả chân tướng này, nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô vẫn rất sợ Lâm Trạch Thần, cho dù Lâm Trạch Thần nghèo túng, bóp chết cô và Sam Sam vẫn rất dễ dàng.
Cô không sợ chết, nhưng Sam Sam lại là điểm yếu duy nhất của cô.
Cô lo trái lo phải, sau cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến phòng tổng thống của Dạ Sắc.
So với bị Lâm Trạch Thần trả thù, cô thà bồi tên khốn này ngủ thì hơn.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, cô có trang bị thêm cho mình một cây gậy điện.
Cô nghĩ, cho dù có như thế nào bản thân cũng phải giãy dụa một chút!
Thư Vãn cố lấy dũng khí, gõ cửa phòng tổng thống. Rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra.
Đây là cửa tự động, được điều khiển bằng điều khiển từ xa.
Người mở cửa, đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ.
Vẫn là bộ trang phục kia, cả khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ màu đồng vàng, mái tóc rối bù, phối với trang phục rộng thùng thình thoải mái.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, một tay đặt trong túi quần, một tay bưng ly rượu vang đỏ.
Thấy cô đứng ở cửa không nhúc nhích, giơ tay ra hiệu với cô: "Lại đây.”
Giọng điệu lãnh đạm như vậy, thật sự rất giống Quý Tư Hàn, chỉ là hình xăm trên cổ anh, khiến cô bỏ đi nghi ngờ.
Cô cất bước đi vào, chân vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, cửa sau lưng "Phanh" một tiếng liền đóng lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, cô liền cảm giác được từ nay về sau bản thân sẽ rất khó có thể thoát khỏi ma trảo của ác ma.
Người đàn ông cầm điều khiển từ xa, đem cửa sổ và toàn bộ đèn trong phòng đóng lại.
Trong nháy mắt phòng tổng thống rơi vào bóng tối, một chút ánh sáng cũng không lọt vào.
Tính khép kín trong phòng này, so với khách sạn Đế Hào. lần trước còn nghiêm ngặt hơn.
Đèn vừa tắt, rèm cửa sổ vừa kéo, tối đến mức không biết đối phương đang ở vị trí nào.
Thư Vãn có chút không thích ứng được với bóng tối này, giơ tay sờ sờ.
Nhưng không cẩn thận đụng phải một khối cơ bụng nóng bỏng.
Cô cả kinh vội vàng rụt tay về.
Cô không ngờ người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, còn cởi hết quần áo.
Thư Vãn sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước.
Người đàn ông lại vươn tay, ôm lấy eo cô, kéo cô vào. trong ngực.
Anh ta không mặc áo, Thư Vãn dán lên thân thể nóng bỏng của anh ta, sắc mặt cô đã bắt đầu hơi đỏ lên.
Cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông lại năm cắm cô, nâng đầu cô đối diện với mình.
Cái gì cũng thấy không rõ, ngay cả mặt mày cũng thấy không rõ, cũng không biết hai người họ đang nhìn nhau cái gì.
Người đàn ông vô cùng thuần thục, cởi bỏ quần áo của Thư Vẫn.
Lần này cô cố ý mặc rất nhiều áo len, người đàn ông giúp. cô cởi một cái, lại còn có một cái, điều này làm cho anh có chút tức giận.
"Mặc nhiều như vậy làm gì?"
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn nhẫn nại, giúp cô cởi hết quần áo trên người.
'Thư Vẫn thừa dịp anh cởi quần áo, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ thò vào trong túi quần jean.
Cô nhanh chóng móc cây gậy điện ra, nhắm vào bụng của người đàn ông đâm vào.
Người đàn ông cảm giác được bụng mình tê dại, theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện một cây gậy điện đang lấp lóe trên người anh ta.
'Thư Vẫn còn ngóng trông có thể làm anh ta choáng váng, kết quả anh ta không hề cảm thấy đau đớn gì, tiếp tục cởi quần áo của cô ra.
Trong lòng cô ồ một tiếng kinh ngạc, chẳng lẽ không có hiệu lực?
Cô không bỏ cuộc, lại tăng thêm một nấc mạnh hơn, điện giật cơ bụng anh ta.
Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giật lấy gậy điện trong tay cô, ném vào thùng rác.
“Lần sau đổi cái lớn hơn đi.”
Mua sản phẩm kém chất lượng như vậy còn dùng lên người anh ta.
Thư Vãn lúng túng, nghĩ thầm lần sau cô nhất định sẽ làm như anh ta mong muốn, mua một cái gậy điện lớn, giật chết anh tai