Cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía xương quai xanh ở cổ hắn, không có hình xăm Thanh Long.
Xem ra, thật sự không phải hẳn, cô có chút mất mát cụp mi xuống.
Quý Tư Hàn một tay bóp vai cô, đẩy cô sang một bên. “Quả nhiên cô rất biết cách quyến rũ người khác.”
Xem ra hẳn vừa mới nhìn thấy mình tựa vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.
Thư Vấn há miệng muốn giải thích, hẳn lại giống như bị vật gì dơ bẩn đụng phải, vội lấy khăn ướt ra điên cuồng lau chùi ngón tay vừa chạm vào cô.”
Sau khi dùng sức lau xong, hắn ném khăn ướt lên mặt Thư Vẫn.
Ánh mắt hắn âm trầm lạnh lùng, giống như nhìn giống loài đê tiện, hắn nhìn cô một cái, liền cất bước đi vào bên trong.
Lúc này hẳn không cần cô mở cửa, giống như hẳn cố ý dừng lại chỉ để sỉ nhục cô mà thôi.
Thư Vấn lạnh mặt, lấy khăn ướt xuống ném vào sọt rác bên cạnh.
Cô bình ổn lửa giận trong lồng ngực, nảm chặt di động, một lần nữa ngồi xuống.
Nhẫn nại, không có người nào, cũng không có chuyện gì, là có thể làm cô gục ngã.
Trong phòng, khi Quý Tư Hàn vừa xuất hiện, phó tổng giám đốc Cố thị, các quản lý cấp cao đều sửng sốt nhìn về phía hắn.
Bọn họ không nghĩ tới bữa tiệc do Ninh thị tổ chức Quý Tư Hàn lại đến.
Sau khi khiếp sợ, đoàn người nhanh chóng hiểu được thâm ý của Ninh thị.
Trong khoảng thời gian này Cố thị luôn nhằm vào Ninh thị, Quý Tư Hàn tới là làm chỗ dựa cho Ninh Uyển.
Đã có Quý Tư Hàn ra mặt, người của Cố thị tự nhiên cũng sẽ không làm khó Ninh Uyển nữa.
Có người chủ động mời Quý Tư Hàn uống rượu, nhưng vẽ mặt của hẳn trước sau vẫn không có chút biểu cảm nào.
Cho đến khi Cố Cảnh Thâm từ bên ngoài đi vào, hắn mới nâng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét lên người anh ta một cái.
Cố Cảnh Thâm vừa mới ở toilet nhận được tin nhản của phó tổng giám đốc Tô, nói là Quý Tư Hàn tới.
Lúc này nhìn thấy Quý Tư Hàn, anh ta cũng không cảm thấy khiếp sợ, ngược lại đã sớm có tính toán.
Chuyện của Ninh Uyển và Quý Tư Hàn, anh ta biết không nhiều lắm nhưng lại biết Quý thị và Ninh thị sau này sẽ là thông gia.
Đã có quan hệ như vậy, Quý Tư Hàn đương nhiên sẽ tới làm chỗ dựa cho Ninh Uyển.
Anh ta thấy Quý Tư Hàn đang đánh giá mình, vội vàng lễ phép, bưng ly rượu lên, kính hắn một ly.
Quý Tư Hàn mặc dù đáp lại, nhưng tư thái có chút ngạo. mạn khinh thường.
Cố Cảnh Thâm thấy thế cũng không nói gì. Tính tình của hẳn Cố Cảnh Thâm sớm đã nghe qua.
Nghe nói Quý Tư Hàn làm người kiêu căng, luôn không cho người không khác chút mặt mũi nào.
Hắn có thể đáp lại ly rượu này chứng tỏ hẳn vẫn coi trọng mình.
Nhưng mà có thể là vì Ninh Uyển, Quý Tư Hàn mới cho anh ta mặt mũi như vậy.
Ninh Uyển rất biết nói chuyện, cô ta nói mấy câu đã khiến người của hai bên trở nên quen thuộc.
Sau đó lại khéo léo dẫn dắt mọi người từ cuộc sống tới công việc, hạng mục, hội đấu thầu, cùng với chuyện Cố thị nhằm vào Ninh thị gần đây.
Chỉ có Quý Tư Hàn, toàn bộ quá trình không nói bao nhiêu lời, thâm trầm hung ác nhìn về phía cửa.
Ninh Uyển thấy Quý Tư Hàn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cũng nhìn theo tâm mắt của anh.
Vừa lúc nhìn thấy bóng lưng mỏng manh của Thư Vãn, cô ta khẽ nhíu mày: “Tư Hàn, anh đang nhìn gì vậy?”
Quý Tư lạnh lùng không đáp, cầm lấy di động chuyển tầm mắt lên màn hình hỏi: "Mấy giờ thì kết thúc?”
Ninh Uyển cho rằng vừa rồi hắn nhìn sắc trời bên ngoài, vội vàng nói: "Chờ em một lát.”
Cô nói xong nhìn về phía Cố Cảnh Thâm và người của anh ta: "Cố tổng, Tô phó tổng, chuyện Thành Tây các anh yên tâm đi, Quý tổng làm việc từ trước đến nay công bằng công chính, tuyệt đối sẽ không thiên vị, hai nhà chúng ta nếu muốn giành được quyền khai phá, vậy phải dựa vào thực lực để cạnh tranh, anh cảm thấy thế nào?"