'Thư Vấn mở to mắt, nhìn thấy căn phòng xa lạ mới từ từ phản ứng lại mình đang ngủ trong phòng tổng thống của Cố Cảnh Thâm.
Cô nhanh chóng đưa tay sờ sờ ngực mình, không có dấu vết bị đạp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, cô vẫn sợ Cố Cảnh Thâm sẽ đạp mình, di chứng này thật đúng là có chút nghiêm trọng.
Cũng trách không được cô bị ám ảnh, lúc đó sau khi bị đạp, anh ta liền cho người vứt cô đang hấp hối ở bên đường.
Nếu không phải có người đi ngang qua kịp thời cứu cô, lần đó cô đã chết.
Cô vẫn không rõ Tống Tư Việt đối xử tốt với mình như vậy, sao lại hạ quyết tâm hạ tử thủ với cô chứ?
Tuy rằng cô đã buông Tống Tư Việt xuống, nhưng chuyện này đối với cô mà nói vẫn luôn ở trong lòng, không thể nào quên được.
Chỉ là những năm gần đây cô đã đem đoạn quá khứ này phủ bụi ở trong lòng, không muốn nhớ lại.
Hôm nay gặp lại Cố Cảnh Thâm, mặc dù trong lòng bình tĩnh nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có chút sợ hãi anh ta.
Thư Vãn lắc lắc đầu, không còn nghĩ đến chuyện có liên quan đến Cố Cảnh Thâm nữa, sau khi từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Một giấc ngủ thế nhưng lại ngủ thẳng đến bốn năm giờ chiều, trên điện thoại di động có vô số cuộc gọi nhỡ cũng. không thể đánh thức cô.
Cũng không ai biết mĩnh lỡ như có đột tử hay không, cô vừa nghĩ vừa mở khóa màn hình điện thoại, muốn nhìn xem là điện thoại của ai.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật nảy mình, hơn trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Dạ tiên sinh gọi tới.
Một buổi tối thêm một ngày, anh không chỉ điên cuồng lên gọi điện thoại cho cô, còn gửi vô số tin nhắn vào wechat
Cô đây là ngủ say như thế nào cơ chứ, một chút thanh âm cũng không nghe được.
Cô không trả lời điện thoại của Dạ tiên sinh, mà mở wechat lên xem anh ta gửi cái gì.
Ban đầu anh ta hỏi cô ở đâu, gửi vị trí cho anh ta.
Tiếp theo biến thành, có phải cô đang ở cùng người đàn ông khác.
Lại sau đó biến thành, con mẹ nó nếu cô dám ở cùng người đàn ông khác, tôi sẽ giết cô.
Thư Vấn cảm thấy anh ta có bệnh, xóa wechat, lười để ý đến anh ta.
Sau khi xóa wechat của anh ta, mới nhìn thấy Hứa Hàm cũng gửi wechat cho cô, kêu cô trở về bàn giao công việc.
Thư Vấn vội vàng rời giường, chải chuốt lại bản thân liền xách túi rời khỏi phòng tổng thống.
Mới vừa đi tới trước thang máy, Cố Cảnh Thâm liền từ bên trong đi ra.
“Thư tiểu thư, cô tỉnh rồi à?”
Cố Cảnh Thâm thấy cô tỉnh, vội vàng đi tới trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Buổi sáng anh có đi tới nhìn cô một cái, phát hiện cô còn chưa tỉnh thì liền rời đi.
Đến chỉ nhánh Cố thị mở mấy cuộc họp trở về, lại nhìn cô một cái, phát hiện cô vẫn còn đang ngủ.
Anh cũng không tiện đánh thức cô, cũng để cô ngủ. Lúc này thấy cô đã tỉnh, không khỏi cảm thấy có chút thần kỳ anh ta còn chưa thấy qua người có thể ngủ lâu được như vậy đâu.
Thư Vấn bị Cố Cảnh Thâm nhìn có chút xấu hổ, vội vàng gật đầu.
“Đa tạ Cố tổng cho tôi mượn phòng ở một đêm, quấy rầy rồi:
Cô nói xong liền muốn đi, Cố Cảnh Thâm nghĩ đến chuyện Tô Ngôn, vội vàng gọi cô lại.
“Thư tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.” “Chuyện gì?”
“Cô còn chưa ăn cơm đúng không, tôi mời cô ăn cơm, vừa ăn vừa nói?”
Thư Vấn có chút không vui, cùng Cố Cảnh Thâm ăn cơm, cô ngại mạng mình dài quá à?
“Không cần, Cố tổng cứ nói ở đây đi.”
Cố Cảnh Thâm sờ mũi, có chút ngượng ngùng, lấy di động ra mở tấm ảnh Tô Ngôn chụp cho Thư Vãn xem.
"Tô Ngôn, cũng chính là vị bác sĩ ngày hôm qua tới đây, anh ta nhàn rỗi đến nhàm chán, chụp lại hình ảnh của tôi và cô gửi vào trong nhóm wechat, có mấy người bạn không đáng tin cậy liền đăng tải lên mạng, tấm ảnh này tối hôm qua lan truyền khắp nơi, hôm nay tôi cũng mới nhìn thấy, thật ngại quá."