Cô cố ý tạo khoảng cách, tựa hồ muốn cùng hắn hoàn toàn phân rõ giới hạn, điều này làm cho Quý Tư Hàn nhịn không được nhếch khóe miệng.
Vẻ mặt của hắn có chút khinh thường, thậm chí còn mang theo tia trào phúng, hoàn toàn khác nhau với dáng vẻ ôn nhu vừa rồi của hắn.
“Cô cho rắng tôi vì cô nên mới như vậy sao?”
Hắn một tay bắt lấy gương mặt của cô, nhìn kĩ nói: "Cô nhìn xem dáng vẻ này của cô, có điểm nào đáng giá để tôi như vậy?"
Thư Vẫn nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Vậy sao vừa rồi anh...?”
Quý Tư Hàn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Người đàn ông cô thông đồng bây giờ, là con rể tương lai của Quý gia, tôi bất quá là muốn đầu độc cô từ bỏ anh ta mà thôi.”
Cố Cảnh Thâm là con rể tương lai của Quý gia?
Thì ra là như vậy.
Một tia nghỉ hoặc trong lòng Thư Vãn đã được giải tỏa.
Cô vừa mới cảm thấy Quý Tư Hàn không bình thường, thì ra là muốn mình buông tha Cố Cảnh Thâm cho nên mới mê hoặc cô.
Cô không vì vậy thẹn quá hóa giận, ngược lại càng cảm thấy thỏa mái.
Thật ra cô rất sợ Quý Tự Hàn có tình cảm khác với mình, cô không chịu nổi, cũng không dám tiếp nhận.
Như vậy, rất tốt. Cô nhìn hăn lạnh lùng vô tình, cười cười, 'Nếu Cố tổng là con rể tương lai của Quý gia, vậy tôi sẽ không quyến rũ anh ấy"
Quý Tư Hàn nhíu chặt mày.
Trầm mặc một lát, hẳn lại lạnh lùng nói một câu: "Cách Cố Cảnh Thâm xa một chút.”
Thư Vấn nhu thuận gật gật đầu, không cần hẳn nhắc nhở, cô cũng sẽ cách Cố Cảnh sâu xa một chút, cô còn muốn sống
thêm một thời gian nữa.
Quý Tư Hàn không nói gì nữa, thần sắc âm trầm đen tối dần khôi phục thành lãnh đạm xa cách.
Thư Vấn thấy hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ, dường như không muốn ở cùng một chỗ với cô nữa.
Cô vội vàng lấy dũng khí nói: "Quý tổng, phiền anh đưa tôi về, nơi hoang vu hoang dã này, tôi sợ.”
Quý Tư Hàn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp khởi động xe, dùng tốc độ cực nhanh, đưa cô về gara khách sạn.
Thư Vẫn thấy hẳn đưa mình về, trong lòng có chút cảm kích: "Cảm ơn”
Nói cám ơn xong, cô vội vàng ấn khóa xe, muốn đẩy cửa xuống xe, lại phát hiện khóa cửa không mở.
Cô quay đầu nhìn về phía Quý Tư Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Quý tổng, có thể mở cửa không?”
Quý Tư Hàn không đáp lại, ngón tay thon dài lấy ra một điếu thuốc lá nhỏ, châm lửa, đặt lên môi mỏng, nhẹ nhàng hút một hơi.
Thư Vấn nhớ trước kia hắn không hút thuốc, sao mới hơn nửa tháng không gặp, hẳn đã nghiện thuốc lá.
Hơn nữa hình như hắn đã gầy đi, phía dưới mắt cũng có bọng mắt, hình như hắn ngủ không ngon.
Gần đây hắn xảy ra chuyện gì không tốt sao?
Khi Thư Vãn len lén đánh giá hẳn, thì hẳn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Tống Tư Việt là ai?”
Thư Văn sững sờ tại chỗ, sao Quý Tư Hàn lại biết Tống Tư Việt?
"Cô đã gọi cái tên đó trong giấc ngủ, rất nhiều lần."
Đặc biệt là ba chữ “rất nhiều lần” hẳn dùng ngữ khí rất nặng để nhấn mạnh, giống như hẳn đối với cái tên này rất bất mãn.
Lúc trước hẳn điều tra qua người này, nhưng thông tin của anh ta đã bị ai đó cố ý xóa đi, nên hắn cũng lười điều tra sâu hơn.
Nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên rất muốn biết Tống Tư Việt rốt cuộc là ai, mà cả trong giấc ngủ cô cũng gọi tên hẳn.
Thư Vấn không ngờ mình lại gọi tên Tống Tư Việt trong lúc ngủ.
Cô chợt nhớ tới lúc mới ký hiệp nghị Tình Nhân với hắn, sau khi Quý Tư Hàn làm xong chuyện đó còn ôm cô cô ngủ.
Nhưng không lâu sau đó, chỉ cần làm xong hắn liền rời đi. Lúc ấy cô còn tưởng Quý Tư Hàn ghét bỏ mình chứ.
Thì ra trong lúc ngủ cô đã gọi tên Tống Tư Việt Nam.
Thư Văn có chút khiếp sợ, Quý Tư Hàn thích sạch sẽ.
Biết rõ trong lòng cô từng có người khác, vậy mà còn khoan dung cho cô năm năm.
Thời gian dài đằng đăng như vậy, khi hẳn đối mặt với cô, trong lòng sẽ khó chịu biết bao.