Ý lời này của cô ta là, nếu cô muốn vào hào môn, chỉ dựa vào tư sắc là không đủ, phải có bối cảnh ngang nhau, nếu không lấy bằng cấp ra nói chuyện cũng được.
Quả nhiên người có học thức có trí tuệ như Ninh Uyển măng chửi người khác không cần dùng những lời lẽ thô tục. nhưng vẫn có thể làm người khác tự tỉ.
Thư Vãn siết chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Ninh tổng, tôi có muốn gả cho nhà giàu hay không, với chuyện tôi xin nghỉ việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mặc dù cô là tổng giám đốc, cũng không quản được việc riêng của tôi?"
Ninh Uyển không nghĩ tới Thư Vấn lại dám châm chọc mình xen vào việc của người khác, sắc mặt chợt trầm xuống: "Đương nhiên không xen vào, tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở cô một câu thôi, cô từ bỏ cơ hội làm việc tốt như vậy chỉ để thiêu thân lao đầu vào lửa, đến lúc đó hối hận cũng đừng về Anh Hoa khóc lóc.”
'Thư Vãn thấy cô ta không bắt ép, cũng không nói thêm gì nữa, cô chờ cô ta phê duyệt xong, tự mình đi tìm Hứa Hàm nhanh chóng bàn giao công việc xong rời đi, lại nghe thấy Ninh Uyển bỗng nhiên nói: "Thư Vấn, đơn từ chức của cô tôi nhất định sẽ phê duyệt, nhưng không phải bây giờ.”
Thư Vãn nhíu chặt mày, khó hiểu hỏi: "Ninh tổng là có ý gì?”
Ninh Uyển thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Cô cũng biết chi nhánh của Anh Hoa ở đế đô phát triển cũng không thuận lợi, mà Cố thị lại ở đế đô một tay che trời, Anh Hoa muốn lớn mạnh lên, không thể thiếu sự chăm sóc của Cố thị, nhưng Cố thị lại chưa bao giờ trợ giúp cho Anh Hoa, hiện tại cô lại dây dưa với Cố tổng này, tôi đương nhiên hy vọng cô ở lại, có cô ở đâ, Cố thị ít nhiều cũng sẽ cho chúng ta chút mặt mũi”
Nói cách khác bây giờ cô còn có giá trị lợi dụng, Ninh Uyển mới không cho cô nghỉ việc.
Đi đường vong lớn như vậy, hóa ra là bởi vì nguyên nhân như vậy.
Đáng tiếc Ninh Uyển tính sai rồi, có cô ở đây, Cố Cảnh 'Thâm càng không nể mặt.
Cô không muốn nhiều lời với Ninh Uyển nữa, cô quá mệt mỏi rồi, thân thể cô chống đỡ không nổi.
Cô nhìn Ninh Uyển, lạnh lùng nói: "Nếu Ninh tổng không muốn cho tôi nghỉ việc, vậy thì thôi đi, tiền lương và tiền thưởng tháng trước tôi cũng không cần, cô cứ coi như tôi tự động nghỉ việc là được.”
Cô kiên trì đi theo quy trình xin nghỉ việc của công ty là bởi vì năm đó khi cô cùng đường, là Anh Hoa lựa chọn một sinh viên vừa mới tốt nghiệp như cô.
Khi đó, cô bán mình gom trăm vạn chỉ đủ cứu sống Tống Tư Việt, nhưng không đủ tiền trị liệu phục hồi chức năng.
Lúc ấy người Cố gia còn chưa tìm được Tống Tư Việt, tất cả chỉ phí trị liệu đều dựa vào Sam Sam và cô làm việc vặt chống đỡ.
Nhưng chút tiền ấy còn lâu mới đủ, cô đành phải đi khắp nơi tìm công việc lương cao, nhưng vẫn không có nơi nào nhận cô, chỉ có Anh Hoa tiếp nhận cô.
Anh Hoa cho cô một công việc ổn định không nói, còn cho cô mượn một khoản tiền, giải quyết khẩn cấp nhất thời của cô.
Cho nên cô làm việc ở đây năm năm, bất luận là công ty nào đến đào cô, Thư Vãn cũng không dao động.
Nhưng bây giờ sau khi Anh Hoa thay đổi tổng giám đốc, thậm chí ngay cả nghỉ việc cũng không chịu phê chuẩn, cô cũng không cần phải chờ đợi thêm nữa.
Thư Vãn lấy thẻ nhân viên đặt lên bàn làm việc của Ninh Uyển, xoay người đi ra ngoài không quay đầu lại.
Ninh Uyển nhìn bóng lưng cô, ánh mắt dần dần lạnh xuống: "Thư Vãn, tôi nhớ lúc cô vay tiền Anh Hoa đã ký một bản hiệp nghị khác, trên đó viết rất rõ ràng, nghỉ việc nhất định phải được tổng giám đốc Anh Hoa đồng ý, nếu không sẽ bồi thường cho Anh Hoa gấp sáu lần tiền vi phạm hợp đồng.”
Bóng lưng tiêu sái của Thư Vấn lập tức dừng lại tại chỗ.
Cô thiếu chút nữa quên mất, lúc cô mượn tiền, Anh Hoa sợ cô chạy, quả thật cô có ký qua hợp nghị này.
Lúc ấy cô sốt ruột cần tiền, không nghĩ nhiều lắm, liền trực tiếp ký tên, không nghĩ tới hiện tại lại thành gông xiềng trói buộc cô.