Trong lòng Thư Vấn rất khó chịu, buồn bực, một bụng ủy khuất lại không biết nên nói như thế nào.
Quý Tư Hàn thấy cô vẫn trầm mặc, lửa giận trong đáy mắt hắn dần dần chuyển thành thất vọng. Web đọc nhanh 𝑡ại ﹙ 𝑇 𝙍𝑼𝑀𝑇𝙍𝑼𝙔ỆN.𝐯n ﹚
Người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh, hết lần này tới lần khác kiến hăn phải nhún nhường xuống nước.
Mỗi lần hän nghĩ đến những chuyện đã làm trong khoảng thời gian này, hắn quả thực rất hoang đường lại càng ngu xuẩn!
Hắn dường như đột nhiên tỉnh táo lại, buông lỏng Thư Vẫn ra.
Đôi mắt ẩn chứa sự thất vọng ấy cũng trong phút chốc trở lại sự thờ ơ và xa cách.
“Từ nay về sau, tôi sẽ không đến tìm cô nữa”
Hắn bỏ lại cho cô một câu rồi lạnh nhạt xoay người rời đi.
Thư Vấn giật mình. Nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang bước nhanh rời đi, trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng.
Trực giác Thư Vấn mách bảo rằng sau khi cánh cửa đó mở ra, hăn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô bỗng nhiên xông lên ngăn hắn lại.
Cô có chút nói năng lộn xộn giải thích: "Đúng, không đúng, lúc trước tôi không phải cố ý muốn lừa anh. Tôi và Tống Tư Việt, không phải, là Cố Cảnh
Thâm. Giữa tôi và anh ấy, chúng tôi...
“Không liên quan đến tôi.”
Quý Tư Hàn lạnh lùng ngắt lời cô ới đây tìm cô, đơn giản là không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị lừa dối. Bây giờ tôi đã biết lý do và điều đó không còn quan trọng.”
Lời nói của hẳn giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên người Thư Vãn, khiến cả người cô phát lạnh.
Những lời cô muốn nói ra toàn bộ bị chặn ở trong cổ họng, cô cố mấy cũng không thể nào nói thêm lời nào.
Cô vờ như không có việc gì gật đầu: "Được, vậy... Quý tổng đi thong thả.”
Cô nói xong, bỗng nhiên từ trong khóe mắt nước mắt chực trào ra. Cô nhanh chóng xoay người không để cho hän nhìn thấy.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, đóng cửa, không dừng lại thêm một giây phút nào. Người đàn ông đó đã kiên quyết rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Thư Vấn quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trái tim giống như bị rạch một lỗ, đau đớn vô cùng.
Ngay cả cơ thể cũng nhữn ra và cô không thể chịu đựng thêm được, đem toàn bộ thân mình dựa vào tường rồi một lần nữa năm xuống sô pha.
Cô mơ hồ nhìn chăm chằm trần nhà, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu đứt dây không ngừng chảy.
Lúc này đây, cô và Quý Tư Hàn hẳn là đã hoàn toàn kết thúc rồi...
Sau khi Quý Tư Hàn đi ra khỏi phòng nghỉ, lạnh giọng dặn dò Tô Thanh canh giữ ở cửa: "Xử lý sạch sẽ camera tôi đã tới nơi này!"
Tô Thanh cung kính trả lời: "Vâng, Quý tổng” “Còn nữa, đi điều tra quá khứ của Thư Vấn và Cố Cảnh Thâm. Trong vòng một ngày, tôi muốn có toàn bộ tư liệu!”
Từ sau khi mua Thư Vấn về cho tới bây giờ, hắn chưa từng tra xét qua quá khứ cô.
Thậm chí ngay cả cái tên Tống Tư Việt trong lúc mơ cô nhắc cũng không tra xét kỹ.
Hắn luôn tin tưởng cô vì cô ngoan ngoãn, ít nói và xinh đẹp.
Quý Tư Hàn cảm thấy một cô gái như vậy, sẽ không lừa gạt mình. Nhưng hắn không thể nào ngờ miệng cô lại đầy lời dối trá!
Nếu lần này để cho hắn điều tra ra được không phải là lần đầu tiên của cô, hẳn tuyệt đối sẽ không buông tha cô!
Tô Thanh nhận được mệnh lệnh có hơi giật mình sửng sốt.
Điều tra Thư tiểu thư và Cố tổng có qua lại không? Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ gì?
Tô Thanh trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Trả lời “Vâng” liền nhanh chóng rời đi.
Tô Thanh lớn lên cùng Quý Tư Hàn, nên ít nhiều bị ảnh hưởng bởi hắn, nên làm việc tự nhiên cũng mạnh mẽ và kiên quyết như hắn.
Chỉ trong nửa ngày, Tô Thanh đã lấy được hồ sơ của Cố Cảnh Thâm và Thư Vẫn.
Tô Thanh cầm một xấp tư liệu, đi tới văn phòng tổng giám đốc.
“Quý tổng, quá khứ của Thư tiểu thư và Cố tổng, tôi đều tra ra rồi”
Sau khi Tô Thanh đem tư liệu đặt ở trên bàn làm việc, hướng Quý Tư Hàn báo cáo:
“Trước khi Cố Cảnh Thâm được người nhà họ Cố tìm được, là ở cô nhi viện Quang Minh, dùng tên Tống Tư Việt.
Năm năm trước, sau khi Cố gia tìm được anh ta và đã đón anh ta từ cô nhi viện về Cố gia.
Vì mục đích giúp Cố Cảnh Thâm giành lấy vị trí người thừa kế, Cố đại thiếu gia đã xóa bỏ tất cả những việc làm trong quá khứ của anh ta.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao năm đó tôi điều tra không được tin tức cá nhân của Tống Tư Việt.”