Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!


"Không cho em biết."
"Hả?! Tại sao không?!"
Thấy Mạn Châu Sa Hoàng đã rửa bát xong tính chuồn đi mất, Bạch Thi Tịnh nhanh như cắt vọt dậy nhảy đến ôm ngang eo anh.
"Chạy đi đâu hả? Anh còn dám chạy đi đâu? Nổ số tài khoản mau lên!"
"Anh… anh…" Vì đang gấp nên Mạn Châu Sa Hoàng bịa đại một lí do: "Ha ha.

Có nhiều số tài khoản quá nên anh quên mất mình chuyển cho em bằng cái nào rồi."
"…" Tôi xin tặng anh một nghìn cái lạy.

Trời ạ.
Bây giờ Bạch Thi Tịnh mới để ý, tên này từ lúc nào đã bắt đầu xưng hô "anh - em" với cậu rồi.

Dù có là bám riết hay đe dọa cỡ nào, Mạn Châu Sa Hoàng cũng nhất định không chịu nhận lại số tiền đã gửi.
Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy cậu thật đặc biệt khi người ta cầu còn chẳng được mà cậu lại muốn trả về.
Còn đối với Bạch Thi Tịnh, năm tháng bán thân khác éo nào năm tháng làm trai hoa?
Cáu quá, Bạch Thi Tịnh thẳng tay vỗ vào mông tên ấy một phát, kêu lên một tiếng bép rất vui tai.1
"…" Mạn Châu Sa Hoàng há miệng nhìn cậu, cơ hàm không khép lại được như sắp rụng cả ra ngoài.
Một giây bồng bột, sau đó là một chút vui vui thoáng qua trong lòng của Bạch Thi Tịnh.
Nhưng ngay sau đó nữa, là cả một bầu trời hối hận bao phải lấy tâm trí của cậu khi Mạn Châu Sa Hoàng xám mặt lại.
"Ồ, trông em vui nhỉ?"
Thôi rồi thôi rồi thôi rồi thôi rồi! Lỡ gây họa rồi!
Mạn Châu Sa Hoàng tiến tới gần cậu, Bạch Thi Tịnh sợ hãi muốn lùi ra sau, nhưng chân bị vấp vào ghế ngồi, thân người mất thăng bằng mà đổ lưng xuống bàn ăn.
Cậu định lật người đứng dậy lại bị Mạn Châu Sa Hoàng ấn vai định vị trên mặt bàn.
Bạch Thi Tịnh biết mình không thoát được nhưng chân tay vẫn muốn giãy đạp, vẫn là bị anh một đường khoá chặt.
Mạn Châu Sa Hoàng ghé đầu xuống sát vành tai đang ửng đỏ của cậu, lời nói ra có phần đe dọa, lại có phần dỗ dành như trông nom em bé.
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện anh cho em trả lại tiền.

Thứ nhất là em bán thân cho anh.

Thứ hai là nhân việc dọn dẹp cho căn hộ này hàng ngày.

Em chọn cái nào?"
Bạch Thi Tịnh mím môi, một con lười từ trong trứng nước sẽ chọn vế nào đây?.


Tiên Hiệp Hay
"… Bán."
"Chốt đơn."
Lời vừa mới dứt, lập tức Mạn Châu Sa Hoàng lột chiếc áo mà Bạch Thi Tịnh đang mặc ném sang một bên khác, cầm lấy hai bắp đùi cậu tẽ ra thành hình chữ M.
Một hương sắc ngào ngạt nảy nở ngay trước mắt anh.
Vì mới tối qua đã làm nên búp hoa của cậu vẫn còn sưng đỏ, hai bên má vì hành động của anh mà nóng ran như sắp bốc ra cả lửa.
Hàng mi run rẩy, môi hồng mím chặt vào nhau.
Khung cảnh e thẹn kiều diễm này đã khơi lên trong anh một sự hứng thú.
Con quái thú bên dưới lớp vải đã gồng mình giương oai, khao khát muốn chạm đến điểm mẫn cảm nhất trên người của đối phương.
Vì đã có kinh nghiệm nên Mạn Châu Sa Hoàng lấy từ trong hộc tủ phòng bếp một cái bao như gói kẹo, đưa lên miệng xé rách lớp vỏ.
Thứ vật thô rắn nay đã có thêm lớp giáp càng hừng hực khí thế.
Anh hôn lên môi cậu, nhoẻn miệng cười gian tà.
"Là em tự nhận lấy."
Con cự lòng một đường thúc đẩy vào tận nơi sâu nhất, hung bạo lấn chiếm như muốn biến cho nơi đây chỉ thành của riêng.

Thắt lưng di chuyển nuột nà, đưa đẩy vào bên trong u hoa bí hiểm.
Bạch Thi Tịnh dù đã cố ngăn để mình không lỡ miệng phát ra những âm thanh xấu hổ nhưng vừa bị anh cuồng bạo ở bên dưới hạ thể, lại bị cuốn vào đầu lưỡi anh vờn nghịch trong khoang miệng, không dấu nổi sự kích thích mà rên rỉ.
Đầu óc cậu do sắc d*c mà tê dại, tâm trí trống rỗng mà vô lực lắc hông phối hợp cùng anh.
Anh thanh va chạm của hai nhục thể cũng trở nên cuồng dại, lực ma sát như có thể bén ra cả khói.
Bị tấn công bởi những cơn khoái cảm sôi sục, Bạch Thi Tịnh không biết mình đang chới với mà ngụp đầu vào vai của Mạn Châu Sa Hoàng.
Bạch Thi Tịnh cảm thấy bên trong mình có gì đó rất lạ.
Môi nhỏ khẽ rên ra những âm thanh hư hỏng.
"Dừng… ư ưm… dừng lại… Hỏng mất…"
Anh liếm lên cánh môi, ngấu nghiến hai phiến hồng mềm mại.
Hỏng sao? Anh nuông chiều cậu như thế này, sao mà hỏng được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận