Người Tình Giấu Mặt

Lâm Âm Ái nắm tay Ngô Niệm đi tới phòng bệnh của Hứa Bội Dung. Căn phòng chỉ có tiếng của máy móc đang chạy.

Từ biệt này, đã gần đến mười sáu năm, tâm tình Lâm Âm Ái có bao nhiêu phức tạp, có lẽ, tình yêu bị vùi lấp trong lòng bà ta, lại từ từ bị bới móc lên. Mỗi một lần đối mặt với cô, bà ta muốn bàn thân mình không bao giờ nghĩ đến những người khiến bà hận thấu xương nữa.

"Mẹ, chính là phòng này." Ngô Niệm đứng ở cửa, khẽ giọng nói.

Tựa hồ có một chút do dự, sau khi đi vào,bà ta nhìn xem mọi thứ như thế nào, Lâm Âm Ái đứng lặng hồi lâu, biểu cảm lại tê liệt, "Mở nó ra."

Nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng bệnh bị mở ra, nhìn lại một cái, đó là một mảng thuần màu trắng, sạch sẽ không có một hạt bụi, họ mới vừa đi vài bước, đã ngửi thấy hương hoa bách hợp nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng phảng phất tràn ngập khắp căn phòng bệnh, hoa bách hợp như là vừa mới đổi cũng còn tươi mát . . . .

Ngô Niệm rất nhanh tay, nói cho chính mình phải bình tĩnh, tất cả giận cùng hận sẽ có mẹ chồng thay cô ta giải quyết.

Hứa Bội Dung im lặng mà nhắm hai mắt, lông mi tựa như có chút nhíu chặt, thái dương trắng nõn mà gầy yếu của cô đã có vài nếp nhăn, cho dù như vậy, dung nhan xinh đẹp của cô tựa hồ không có bị phá hỏng nhiều.

Ngô Niệm cho là cô bị bệnh, dung nhan đã tan hết, chính là hiện tại đập vào mắt bà ta, giống như từ trước đến nay đều không có thay đổi, hé ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch như giấy trắng, cho thấy vẻ lạnh nhạt mấy chục năm không thay đổi của cô.

"Mẹ, xem ra nó nhất thời vẫn không chết được nửa?" Ngô Niệm đè nén phẫn nộ trong lòng, nghe ngữ khí tràn ngập uất hận.

"Không chết được, rất tốt, để cho nó cả đời phải sống như vậy." Vẻ mặt Lâm Âm Ái bình tĩnh, nhìn khuôn mặt kia cho thấy rất giống Tần Phương, nỗi hận của bà ta càng gấp mấy lần Ngô Niệm.

"Mẹ, ý của mẹ là?" Ngô Niệm có chút không dám khẳng định, trong lòng lại chờ mong Lâm Âm Ái sẽ có hành động, người đàn bà này từng đoạt đi người đàn ông mà cô yêu nhất, mà con gái của cô ta lại hại chết con gái cả mà cô yêu nhất, chặt đứt ngón trỏ của đứa con gái mình thương yêu, thù mới hận cũ này, làm sao có thể cắt đứt?

"Tìm người mua chuộc y tá của nó, thêm một chút thuốc ngủ vào thuốc của nó, vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ tỉnh lại." Nhiều tuổi như vậy qua đi, mối hận của bà ta với mẹ con Tần Phương cùng Hứa Bội Dung, không có theo thời gian trôi qua mà nhạt đi, ngược lại, càng thêm đậm càng thêm sâu.

"Vâng, mẹ." Ngô Niệm không thể đè nén vui vẻ, người đàn bà này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể nhìn thấy mặt trời nữa.

Tay Lâm Âm Ái không kìm lòng nổi mà hướng về phía mặt Hứa Bội Dung, bà từng có bao nhiêu hận khuôn mặt này, hiện tại lại nhiều hơn bao nhiêu hận khuôn mặt này?

Tay bà ta vỗ về mặt của cô, từ từ hướng lên trên, Ngô Niệm nhìn thấy hành động mẹ chồng có chút dị thường, gắt gao mà nhìn chằm chằm bàn tay Lâm Âm Ái, một giây cũng không dám rời.

Tay bà ta đi qua thái dương của cô, năm ngón tay xen vào sợi tóc của cô, đột nhiên dùng sức mà giật, động tác này, rõ ràng khiến cho thân thể Hứa Bội Dung có động tĩnh.

"Các người đang làm cái gì?" Một giọng nữ lo lắng mà vang lên, Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm nghe tiếng phía sau, đều quay đầu lại.

Chỉ thấy Ân Tịch mặc một bộ trang phục hưu nhàn màu tím vô cùng giản dị, tóc buộc đuôi ngựa hết sức đơn giản, tay đang cầm một bó bách hợp, thanh lệ như đóa hoa vừa mới nở rộ, thậm chí còn lộ ra thuần khiết, tươi mát.

Cô so với bà ngoại, thậm chí mẹ của cô, càng thêm xinh đẹp, càng thêm thanh lệ thoát tục, điều này làm cho Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm càng thêm dâng lên không thoải mái.

"Hứa Ân Tịch, chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau!" Lâm Âm Ái đã buông tay ra, thân thể Hứa Bội Dung cũng khôi phục yên ổn.

Ân Tịch thật không ngờ lại đụng Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm ở chỗ này, càng không nghĩ qua bọn họ lại gặp nhau trong tình huống này.

"Các người tới nơi này để làm gì, nơi này không chào đón các người, mời các người đi cho!" Ân Tịch nói với chính mình, đối mặt bọn họ, cô cần phải bình tĩnh như thường.

"Chúng ta đến xem, mẹ con các người có được tốt hay không, không thể sao?" Lâm Âm Ái không có gì kích động

"Chúng tôi có tốt hay không, đều không có cái gì liên quan đến các người hết, mời các người đi!" Biểu tình Ân Tịch tựa như kết thành băng.

"Đúng, quả thật là không có quan hệ gì, nhưng mày lại dám tranh đấu với Tề gia chúng tao, cho nên vĩnh viễn mày không thể thoát khỏi liên quan!" Thanh âm của Lâm Âm Ái uy nghiêm cùng lạnh lùng.

"Thực xin lỗi, tôi không biết các người đang nói cái gì, tôi lặp lại lần nữa, nếu các người không đi, tôi gọi bảo vệ đến, mời các người tự trọng một chút!" Ân Tịch không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, cũng không muốn lại gặp lại bọn họ, người Tề gia, không có một người nào cô muốn nhìn thấy, kể cả cha của cô.

"Tự trọng?" Lâm Âm Ái sau khi nghe đến hai chữ này, giày cao gót đạp mạnh đi tới trước mặt của cô.

Hai tròng mắt Ân Tịch ngẩng lên, không chút nào e ngại mà đối diện bà ta, từ nhỏ ở trong lòng cô người phụ nữ này đã có ấn tượng rất sâu sắc, ngoại trừ ngoan độc cùng lạnh lùng, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ qua một sự ôn nhu của một người bà nội cùng cháu gái.

"Ba!" Một cái tát dừng trên mặt Ân Tịch, bà ta gằn từng tiếng mà nói với Ân Tịch: "Mày cư nhiên dùng hai chữ tự trọng với bề trên, xem ra giáo dục của mày cho tới bây giờ đều là thấp hèn như vậy".

"Bề trên? Ha ha. . . ." Ân Tịch không cảm nhận có gì đau đớn, hiếm khi mới có thể cười thoải mái. "Thật buồn cười, bề trên không có tâm lại có thể nói ra hai chữ bề trên, hiện tại, Lâm Âm Ái, tôi nói cho bà, một cái tát kia vừa rồi, là tôi trả lại cho bà, từ nay về sau, tôi cùng với Tề gia không có quan hệ gì, tôi vĩnh viễn đều họ Hứa!"

"Ba, ba." Hợp với hai tiếng, đều đánh ở một bên mặt Ân Tịch, đánh khi cô không có gì phòng bị.

"Hứa Ân Tịch, mày cho mày là ai? Cư nhiên dám nói như thế với người của Tề gia tao, nói cho mày, mày nợ con gái của tao. Ngô Niệm tao nhất định phải đòi lại gấp bội, hai cái tát đánh mày chính là màn chào hỏi, kế tiếp, mày có nhận được hay không không đến lượt mày lên tiếng. Cái loại thấp hèn như mày, cũng xứng có quan hệ với Tề gia tao sao, tao phỉ nhổ!"

Phẫn nộ, khuất nhục, cừu hận, một chút một chút từ trong lòng Ân Tịch dâng lên, hai người đàn bà này thật là đáng chết, đứng ở trước mặt của cô nói cái gì đòi nợ, cái gì là lễ gặp mặt, cái gì là bề trên. . . . Tất cả bọn họ không xứng.

“Tề gia các người, nghe rõ cho tôi, tốt nhất đừng đến gây chuyện với chúng tôi, nếu không, cho dù tôi chết cũng sẽ kéo các người đi gặp Diêm Vương”. Đừng bức cô, đừng kích thích cừu hận trong lòng cô.

"Chỉ bằng cái loại hèn hạ như mày, mày cũng dám?" Ngô Niệm trào phúng mà cả giận cười cô.

Ân Tịch vừa nghe, gót chân giơ lên, một cước đá thẳng vào bụng của Ngô Niệm, người đàn bà này, đoạt đi người cha mà cô khinh thường, lại còn dám nhục nhã mẹ của cô, cô tuyệt đối sẽ không yếu đuối như vậy nữa, cô đã trưởng thành, không phải là đứa bé năm ba tuổi như ngày xưa.

Ngô Niệm ôm bụng đau đớn, mặt méo mó mà nhìn cô, ngay cả nói cũng nói không được, bụng phụ nữ cũng giống như nơi chí mạng của đàn ông, mà cú đá của Ân Tịch cũng không nhẹ gì.

"Tôi lặp lại lần nữa, các người cút cho tôi, cút. . . . ." Ân Tịch lớn tiếng mà gào thét, giống con sư tử tức giận.

Lâm Âm Ái tựa hồ có chút không cam lòng, muốn có hành động thì phát hiện trên tay Ân Tịch đã cầm con dao gọt hoa quả, cười lạnh mà nhìn bọn họ, không có sợ chết, các người tới đi!

Uy hiếp của Ân Tịch, khiến bọn họ lần đầu tiên chật vật mà rời đi, mang theo càng nhiều hận mới rời đi.

Mưa đầu mùa xuân, buổi sáng sớm chậm rãi dần dần tạnh hẳn , đêm qua tựa như một giấc mơ cả đời con người, vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.

Sau một đêm mất ngủ đáy mắt Thân Tử Duệ chỉ còn lại tơ máu, lại một mực nhíu mày, hắn đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn đêm tối chậm rãi biến thành sáng sớm, hắn tự hỏi chính mình, ‘phải làm gì với cô gái kia mới tốt? ’, câu trả lời: ‘khó giải’.

Một điếu thuốc lại sắp tàn, dường như đã cháy đến ngón tay hắn, hắn lại không có cảm giác đau, đến lúc cảm thấy đau, hắn mới phát hiện cư nhiên hắn đã bất giác hất tàn thuốc xuống mặt đất.

Ngày hôm qua Thân Tử Duệ lại đi theo cô, hắn trông thấy cô từ bệnh viện đi ra, lại nhìn thấy cô mang theo ưu thương đầy người mà rời đi, hắn đi theo sau xe của cô, chỉ vì muốn nhìn thấy cô, mặc kệ cô là vui vẻ hay vẫn là ưu thương, nhưng là vì sao trong mắt cô chỉ tràn ngập ưu thương sầu đau?

Hắn lại một lần nữa nhìn thấy cô đi vào tiểu khu, sau đó nhìn thấy đèn phòng sáng lên, xe hắn liền đứng ở trước cửa dưới lầu nhà của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn, phản chiếu bóng người của cô, chập chờn lúc ẩn lúc hiện.

Hắn dùng dãy số đôi 139 xa lạ nhắn cho cô một tin nhắn.

Rất đơn giản cũng thật tùy ý, lại rất thân thiết. Hắn yên lặng mà chờ, một phút , hai phút. . . Một giờ. Hai giờ. . .

Thời điểm đến công ty, A Cơ đã chờ ở đó, như là có chuyện quan trọng muốn trao đổi với hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn ngồi ở ghế làm việc, tuy có chút mệt mỏi, lại nhìn không ra một chút nào vẻ thiếu ngủ, biểu cảm vẫn vô cùng tự nhiên.

"Người Tề gia định động thủ với mẹ Hứa Ân Tịch." A Cơ đơn giản trực tiếp mà báo cáo.

"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?" Thanh âm của hắn vẫn là bình tĩnh như thế.

"Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm, cũng chính là bà nội cùng mẹ kế của Ân Tịch đi đến phòng bệnh của Hứa Bội Dung, sau đó gặp Ân Tịch, ba người xảy ra tranh chấp." Hắn ta đơn giản mà nói, lại đem một cái DVD đưa đến trước mặt hắn.

Đó là toàn bộ video theo dõi dộng tĩnh trong phòng bệnh của Hứa Bội Dung, đây cùng là do hắn sai thủ hạ giám sát thường xuyên, bởi vì hắn muốn chắc chắn mẹ Ân Tịch sẽ không bị bất cứ kẻ nào uy hiếp, và quan trọng hơn một chút, hắn hy vọng có thể nhìn thấy cô nhiều hơn một chút, mặc dù mỗi lần, ở phòng bệnh cô đều chỉ lẳng lặng mà nhìn mẹ, ưu thương trên mặt thỉnh thoảng nhạt đi một chút nhưng có thể nhìn thấy đó chính là một loại thỏa mãn của cô.

"Tại sao ngày hôm qua không nói cho tôi biết? Tôi muốn báo cáo mọi động tĩnh bất cứ lúc nào, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Ngữ khí của hắn đột nhiên có chút cáu kỉnh, chỉ cần là có liên quan đến Ân Tịch, hắn đều có thể khẩn trương đến cực điểm.

"Thực xin lỗi, hôm qua gọi điện cho ngài, ngài liên tục tắt máy " A Cơ không có oán trách, nhưng ăn ngay nói thật.

"Cậu không biết đi tìm tôi sao?"

A Cơ không có nói nữa, chỉ cúi đầu, hắn sao lại không đi tìm chứ, Thân Tử Duệ nhìn thấy hắn thì lại phất tay, ý bảo hắn ta không cần phiền hắn, tối hôm qua hắn từ phía xa xa mà một mực ở dưới lầu nhà Ân Tịch, lúc nửa đêm mới về nhà, còn uống bao nhiêu là rượu, hút bao nhiêu thuốc lá, hắn không thể biết được.

Mặt Thân Tử Duệ âm trầm, "Theo dõi sát sao Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm, còn có, thường xuyên chú ý y tá bên người Hứa Bội Dung, nếu bà ta đút lót, bảo y tá đồng ý, để cho Lâm Âm Ái bên kia yên tâm."

"Tôi biết, nhất định sẽ tùy hoàn cảnh mà hành sự chu đáo."

"Hủy bỏ tất cả giao dịch qua lại với Tề thị, còn có, ngăn cản công ty bọn họ tiếp tục làm ăn. Tôi muốn cậu dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ ràng, hiện tại ở Tề thị Thân Tử Kiều có địa vị gì, phía sau nó nắm giữ bao nhiêu cổ phần của Tề thị, súng ống đạn dược cùng thuốc phiện có phải đều là dùng Tề thị để bao che hay không?" Thân Tử Duệ như có như không nhìn một bên, đầu óc lại nhanh chóng hoạt động.

"Vâng, tôi lập tức đi làm". A Cơ sau khi nói xong, nhẹ nhàng mà lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa, bên trong lại bắt đầu yên lặng như thường, trên đầu Thân Tử Duệ, sương mù quanh quẩn.

-----------------

Trong một căn phòng của khách sạn 5 sao, trên giường một người đàn ông ôm một người đàn bà ngừng lăn lộn.

"Ai nha, anh gấp cái gì chứ, chậm một chút, chậm một chút. . ." Người đàn bà gắt gao mà nắm lấy bờ vai của hắn, người đàn ông cũng không để ý phản kháng của cô ta.

"Giả bộ cái gì, cũng không phải lần đầu tiên, thích nhanh thì cứ nhanh đi, vậy mới sung sướng!" Miệng người đàn ông phun ra đều là những lời nói thô tục như vậy, không một chút nào giống với vẻ cao quý bề ngoài.

"Anh, tên đàn ông dâm đãng này . . ." Người đàn bà một mặt phản bác lại, một mặt lại lật thân thể kiều mị, một đôi chân dài dùng sức mà ôm lấy thắt lưng của hắn, nghĩ thầm rằng: đêm nay phải cho hắn nếm thử chút lợi hại của bổn tiểu thư, để bắt được công tử nhà giàu này, cô ta ở trên giường trở lên vô cùng chủ động.

Hai tay bắt đầu dùng sức xoa nắn thân thể hắn, một tấm thân, người dán chặt lên người hắn, nụ hôn chậm rãi trở nên ướt át cùng nóng bỏng.

Tay cô ta chính xác mà cầm lấy nơi mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng tiếp cận cùng kích thích.

"A. . . . . Thoải mái, tiếp tục. . . . ." Người đàn ông bắt đầu hưởng thụ, đàn bà nguyện ý hầu hạ, hắn tuyệt đối sẽ không phản đối

Chậm rãi, tất cả càng thêm trở nên ám muội, . . . . .

Dưới công phu của cô ta, dục hỏa của người đàn ông càng bùng phát, nắm lấy thắt lưng cô ta, dùng sức một cái, tiến vào cơ thể cô ta, bắt đầu mãnh liệt mà chạy nước rút, miệng phát ra tiếng hừ hừ.

Kỳ quái chính là, so với tiếng rên của người đàn ông, tiếng rên của người đàn bà còn chói lọi hưng phấn hơn.

Trong suốt quá trình làm tình, cô ta luôn mở to hai mắt, lần đầu tiên phát hiện ra hắn ta lại có thể rên rỉ như vậy, thậm chí khi ở trên giường, người đàn ông này còn trở thành một mĩ vị tuyệt vời, sắc mặt người đàn ông trên người cô ta lại đỏ bừng lên . . . .

Thời gian tựa hồ vô cùng chính xác, bọn họ vừa làm xong, chuẩn bị tách khỏi nhau, chuông cửa lại vang lên.

Cả hai đều kinh ngạc nhìn đối phương.

Ra mở cửa, phát hiện có bốn người đàn ông đứng ở bên ngoài, toàn bộ đều mặc Tây trang màu đen, đeo kính râm, tình thế này liền dọa tới đôi nam nữ này.

"Các người là ai? Gõ cửa sai sao?" Người đàn ông đứng ra nói.

"Chúng tôi tìm ngài, Tề Tư Gia tiên sinh!" Thanh âm của người đàn ông đeo kính đen cầm đầu lạnh như băng, ánh mắt bắn thẳng đến mặt hắn.

"Tôi không biết các người, mời các người rời đi, đừng quấy rầy đến tôi nghỉ ngơi." Tề Tư Gia có chút tức giận nói.

"Tư Gia, bọn họ là ai thế, sao lại kỳ quái như vậy, làm cho người ta rất sợ nha." Một bên người đàn bà bắt đầu làm nũng, thân thể còn gắt gao mà dán chặt vào hắn.

"Đừng sợ, có anh ở đây mà!" Ở trước mặt người đàn bà, Tề Tư Gia cũng muốn thể hiện một chút khí phách đàn ông.

"Tề tiên sinh, mong ngài mời vị tiểu thư không liên quan này đi ra ngoài!" Thanh âm của người đàn ông đeo kính đen cầm đầu vẫn lạnh băng như trước.

"Tư Gia, hắn ta rốt cuộc là ai? Tại sao không hiểu lễ độ như vậy?" Người đàn bà mở cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu bất mãn, lại còn nói cô ta là người đàn bà không liên quan, rất có khả năng, cô ta chính là muốn làm thiếu phu nhân Tề thị.

Không chờ Tề Tư Gia mở miệng, một cánh tay đã quàng lên người hắn, trong nháy mắt, hai chân hắn bắt đầu run lên …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui