Người Tình Giấu Mặt

Từ chỗ cô đứng nhìn xéo sang người đàn ông là Thân Tử Duệ mà người phụ nữ lại là Niếp Thanh, nhìn cảnh bọn họ dây dưa cô dâng lên một cỗ bất an, theo bản năng muốn chạy trốn khỏi chỗ này, cô không có cách nào có thể đứng nhìn bọn họ đang làm gì được.

“Đứng lại!” Khi cô đang chuẩn bị chạy trở lại lên lầu giọng nói của hắn vang lên phía sau lưng cô.

Hắn là đang gọi cô sao? Tựa như hắn nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bởi vậy cô không thể làm bộ như chưa nghe thấy gì cả.

“Tôi muốn cô đi qua đây.” Giọng nói của hắn mặc dù không lớn nhưng là trong căn phòng trống trải này nó toát lên sự cường ngạnh không thể kháng cự.

Mà cô cũng chỉ có thể từ từ quay lại, bởi vì cô không có lý do để cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của hắn trong 5 ngày này, cô không có bất kỳ tự do nào, hắn yêu cầu cô đến, cô phải đến.

Chân dài dưới làn váy đang đung đưa kia của cô khiến cho hắn nhộn nhạo, đây là điều mà chưa một người đàn bà nào khi ở bên cạnh hắn làm được.

“Thân tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?” Ân Tịch đi đến trước mặt bọn họ, làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa nghe được.

“Tử Duệ, tại sao cô ta cũng ở đây vậy?” Niếp Thanh bĩu môi, thân thể dính sát vào tay hắn, bàn tay còn nhẹ nhàng phủ lên trước ngực hắn, hoàn toàn coi Ân Tịch thành người trong suốt.

“Vậy em tại sao lại ở đây?” Khẩu khí của Thân Tử Duệ có chút không vui.

“Tử Duệ, người ta nhớ anh, lại vừa dịp em đến Pháp quay một vài cảnh quan trọng, vậy nên đặt vé máy bay đến đây thăm anh một chút, anh không muốn em sao?” Cô biết hắn không thích đàn bà hỏi đến chuyện riêng của hắn, lại thấy ngữ khí không lấy gì làm vui vẻ của hắn cô đành vòng vo trả lời.

Hắn nhẹ nhàng mổ một cái lên cái miệng của cô, “Thế mới là nghe lời!”

“Thanh nhi luôn ngoan nhất mà!” Cô nhẹ nhàng hôn trả lại hắn, nhẹ nhàng rên rỉ, cô muốn cho người đàn bà trước mặt này thấy Thân Tử Duệ mê luyến cô, không chỉ có mê luyến thân thể của một mình cô ta.

Ân Tịch lẳng lặng nhìn, lãnh đạm đến mức ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó mà tin được, đúng vậy cô nên tỉnh táo, phải cực kỳ tỉnh táo, bởi vì một khi không bình tĩnh cô sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Mà sự lãnh đạm tỉnh táo của cô lại như một đòn trí mạng đánh vào tự tôn của Thân Tử Duệ, người đàn bà đáng chết này, chẳng lẽ cô chỉ coi đây là một vở tuồng sao, càng lúc hắn càng thấy tức giận.

Hắn đột nhiên dùng sức bóp một cái thật mạnh lên ngực Niếp Thanh.

“A. Tử Duệ đau.” Niếp Thanh phát ra một nụ cười chấn động cùng lời nói vô cùng mị hoặc, cô cố gắng muốn kích thích cô gái trước mặt này, nữ nhân này đúng là chả làm được trò trống gì, làm cho hắn ta hiện tại còn ăn chưa có no.

Cô tự nói với mình là đang xem một bộ phim mà thôi, chẳng qua bộ phim này có hạn chế người xem, không được công chiếu rộng rãi.

Cánh tay đang ôm Niếp Thanh của Thân Tử Duệ chợt buông ra, hướng về phía Ân tịch đi đến, “Cô đi qua giúp tôi thay quần áo.”

“Tử Duệ, chuyện như vậy cứ để em làm cho. Thanh nhi luôn biết rõ anh thích mặc y phục như thế nào, cũng biết được anh mặc y phục gì sẽ đẹp trai hơn người!” cô vội vàng đem thân thể dán chặt vào, không thể tin được, cư nhiên hắn lại chỉ định Hứa Ân Tịch, đáng chết cô ta muốn giành đàn ông với cô sao?

“Tôi còn chưa có biết từ khi nào em lại quan tâm đến cuộc sống của tôi như vậy đấy.” Hắn quay lại cho cô ta một ánh mắt sắc lạnh, người phụ nữ này, càng ngày càng không biết điều.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, cô ta sợ hãi lùi về phía sau, nhưng vẫn mỉm cười, “Gần đây công việc bận rộn quá, tinh thần có chút không minh mẫn, em cũng phải nhờ em gái đây giúp anh đi thay quần áo, cô ấy nhất định có thể lựa chọn y phục thích hợp với anh hơn cả em nữa.”

Lời nói của cô ta so với lật sách còn nhanh hơn, hắn cũng không muốn để ý tới cô nữa, mà lôi kéo Ân Tịch hướng trên lầu đi đến.

‘Hứa Ân Tịch cô chờ xem, tôi nhất định sẽ không cho cô sung sướng được lâu đâu, tôi đã ở bên Tử Duệ 2 năm, mà cô cũng chỉ giống với lũ đàn bà qua đường kia mà thôi, cùng lắm là 2 tháng sẽ bị tống cổ đi. Dám giật đàn ông với tôi nữ nhân đó tuyệt đối không có quả ngon mà ăn đâu.” Trong lòng Niếp Thanh căm phẫn, oán hận, mà cô cũng chỉ có thể ngồi trên sofa mà chờ bọn họ.

Cô nhất định sẽ không cho Hứa Ân Tịch được như ý khi ở đây, cô không chấp nhận lòng mình đang hoảng loạn trước Hứa Ân Tịch, bởi vì cô ta so với cô rõ ràng là thanh khiết và xinh đẹp hơn, có khí chất hơn cho nên cô mới điên cuồng chạy đến đây để phá hư hết thảy.

Mà cô lại chẳng ngờ rằng cô đã bị kẻ khác thiết kế lợi dụng tự mình chui vào rọ.

Ân Tịch dưới hành động bá đạo của hắn ngoan ngoãn đi vào trong phòng thay đồ, hắn một tay đóng chặt cửa lại, tay kia đã đem thân thể cô dán chặt lên ván cửa, nơi mềm mại của cô cọ sát vào vòm ngực hắn cho hắn thấy cư nhiên nữ nhân đáng chết này không có mặc . . . .

Dục vọng của hắn trong nháy mắt đã dâng trào. . .

“Tôi đi soạn y phục cho anh.” Ân Tịch chợt nghiêng người đẩy thân thể của hắn ra, linh hoạt né sang một bên.

Cô gái này càng lúc càng lớn mật, dám làm trái với ý tứ của hắn, tốt, vậy hắn sẽ làm cho cô biết rõ thế nào là hậu quả của việc cố tình kháng cự, cuối cùng cô cũng chỉ là bị thương tổn thảm hại hơn mà thôi.

“Mặc vào cho tôi!” Giọng nói của hắn không có bất kỳ tia thương lương nào.

Cô kinh ngạc nhìn hắn, muốn thay hắn mặc y phục nhất định phải cởi những thứ mà hắn đang mặc trên người xuống, nghĩ đến phải cận kề thân thể của hắn như vậy, cô hận không thể chặt hắn ra làm vài mảnh.

“Cô muốn phản kháng sao? Đừng quên cô đã đáp ứng những gì, nếu như cô đổi ý tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa.” hắn nhẹ giọng nhắc nhở cô chớ có quên thân phận của mình.

Cô hận hắn thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, mà ánh mắt không cho phép phản kháng của hắn khiến cho cô không thể không quay đầu nhìn về phía thân thể hắn.

Khi y phục của hắn bị cởi hết, tay của cô lại đụng vào da thịt hắn khiến cho hắn lại bắt đầu có phản ứng, chẳng qua là đang tận lực đè nén chính mình mà thôi.

Khi cô cởi quần của hắn ra, tay vô thức lại đụng phải dục vọng nóng bỏng của hắn, hắn xoay người một cái đè cô lên vách tường, chợt tốc váy của cô lên dùng sức cởi nội y của cô ra, đem thân thể cô xoay ngược vào tường.

Cô đối mặt với tường , hắn không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, thậm chí không có bất kỳ báo trước nào từ phía sau thô bạo tiến vào trong cơ thể của cô, điên cuồng mà chiếm giữ.

Một khắc kia, cô cảm thấy bị người đàn ông này hành hạ, đúng vậy, không chút ôn nhu, người đàn ông này coi cô như công cụ phát tiết của hắn.

Ân Tịch đưa lưng về phía hắn, mặt tựa vào vách tường, nước mắt cứ thế ràn rụa chảy xuống.

Thân Tử Duệ sau một trận phát tiết lại là một hồi thở dốc, áp sát lên cơ thể cô. . .

________________________

« Tử Duệ anh đã thay xong quần áo rồi.” Vừa nhìn thấy hắn đi xuống, Niếp Thanh tựa như hổ vồ mồi mà nhào vào dán chặt lên cơ thể hắn, căn bản cũng không kiêng kỵ gì đến việc trên người hắn vẫn còn lưu lại mùi của Ân Tịch.

“Thế nào, để cho em chờ lâu quá sao?” Khẩu khí của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí còn có tia không vui.

Cô cũng không phải kẻ ngu si gì, bọn họ làm sao chỉ có thể đơn thuần thay quần áo không chứ? Chẳng qua là cô làm bộ như không biết, bởi vì đàn ông đều thích phụ nữ thông minh nhưng lại giả vờ hồ đồ, huống chi đây lại là người đàn ông chói lọi này.

“Làm sao anh biết được chứ, người ta chỉ là muốn sớm gặp anh hơn một chút, bởi vậy hôm nay tổ diễn vất vả lắm mới để cho em một ngày tự do nghỉ ngơi, Tử Duệ anh nhất định phải cùng em, em thực sự rất nhớ anh nha, rất nhớ nha.” Càng nói thân thể cô ta càng dán chặt vào người hắn hơn.

“Em muốn đi đâu?”

“Em muốn ra biển chơi, đã rất lâu không có cùng anh đi ra biển chơi rồi nha.” Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay xoay tròn trên ngực hắn, bởi vì đi biển cô mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn hơn.

“Được vậy thì ra biển.” Hắn không chút do dự đáp ứng cô ta.

“Tử Duệ, anh thật tốt nha.” Miệng cô ta vẫn hung hăng mà mổ lên môi cùng mặt hắn.

Mà Ân Tịch chẳng qua là chỉ đứng ở bên cạnh, cái gì cũng không suy nghĩ, cô nghe nói bọn họ muốn đi biển tâm tình cũng buông lỏng xuống, rốt cục cô có thể nghỉ ngơi rồi, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

“Cô cùng đi đi!” Hắn chỉ vào Ân Tịch, ác ý nói.

“Tử Duệ em chỉ muốn có thế giới của hai người chúng ta thôi.” Cô ta bĩu môi, bắt đầu làm nũng, mà chỉ cần một ánh mắt không vui của hắn bắn xuyên qua đã khiến cô lập tức ngậm miệng lại.

“Thân tiên sinh, thật xin lỗi, tôi có thể xin phép ở nhà nghỉ ngơi không?” Ân Tịch tuyệt đối không muốn phải đi xem cái loại kịch vui này, hơn nữa cô rất cần nghỉ ngơi, thân thể cô mệt mỏi quá.

Nhìn hắn không lên tiếng cô lại bảo đảm nói: “Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội mà trốn đi, mong Thân tiên sinh đồng ý.”

“Hứa tiểu thư đi thôi, tôi sẽ không đồng ý, tôi hy vọng thỉnh cầu như vậy cũng sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nữa, lời của tôi nói vĩnh viễn cũng đừng bao giờ phản bác nếu không hậu quả là gì có lẽ bản thân cô thực rõ ràng hơn ai.”

Nói xong hắn ôm eo Niếp Thanh đi ra ngoài, mà cô không thể không đuổi theo, tâm tình cô thật rối loạn, tự nói với mình, 5 ngày này coi như mình đã chết hết 5 ngày này mình sẽ trọng sinh.

Bọn họ đi lên du thuyền tư nhân của Thân Tử Duệ, vô cùng xa hoa.

Ân Tịch cố ý tránh mặt bọn họ, nhưng mà tựa hồ như mọi chỗ cô xuất hiện hắn và Niếp Thanh đều cố ý song song xuất hiện trước mặt cô, cô coi tiếng nói cười của bọn họ như là thế sự bụi trần, cô không muốn vì bọn họ mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Gió biển thổi nhè nhẹ khiến cho thân thể cô thêm thư thái, cô nhẹ nhàng dựa vào lan can lẳng lặng nhìn mặt biển trải rộng trước mặt, sự tĩnh lặng của nó khiến cho lòng người ta cũng có chút trầm lặng.

Mà bên kia Niếp Thanh cùng Thân Tử Duệ đang tắm nắng, Thân Tử Duệ nhắm mắt lại, thân thể Niếp Thanh lại bắt đầu không an phận, cô đứng dậy hướng thân thể hắn đi tới…

Thân Tử Duệ vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, thậm chí còn lười mở ra, mặc cho cô ta thi triển lực đạo trên người hắn,hôm nay coi như cô ta gặp may đi.

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng khơi mào lên điểm nhỏ trên ngực hắn, sau đó lại nhẹ nhàng cắn, lại nhẹ nhàng buông ra.

Từng bức từng bước hướng về vị trí cường đại của hắn, cho tới khi cầm được dục vọng nóng bỏng của hắn, mắt mị hoặc nhìn hắn, kỹ xảo thuần thục khơi mào khiến cho hô hấp của hắn trở lên dồn dập.

Đầu của cô ta từ từ thấp xuống, có chút gì đó do dự đem phần to lớn của hắn ngậm vào trong miệng, bắt đầu có tiết tấu.

Thanh âm của hắn bắt đầu có chút đè nén, thủ đoạn với thân thể đàn ông của Niếp Thanh vô cùng linh hoạt.

Cô ngẩng đầu lên ánh mắt sương mù nhìn thấy vẻ mặt có mấy phần không thể khống chế của hắn, tay cô ta lại lần nữa dùng sức nắm chặt nơi nhạy cảm của hắn.

Cô dùng sức nắm nó lại nhẹ nhàng buông ra, như vậy mấy lần cô lại thấy hắn khép hờ mắt lại hưởng thụ.

Cho đến khi cảm thấy thích hợp, cô không do dự ngồi lên hắn, hét lên thanh âm hưởng thụ, động tác chuyển động trên người hắn của cô ta càng lúc càng nhanh, càng mạnh, tay của cô ta cũng càng lúc càng càn rỡ cởi đồ tắm trên người chính mình, nhẹ nhàng dùng bộ ngực đẫy đà cọ sát trêu đùa hắn.

Cô ta hét chói tai tựa hồ còn muốn hét lớn hơn nữa để cho một người phụ nữ khác cũng ở trên du thuyền nghe thấy, bởi vì cô ta muốn khoe khoang, chỉ có cô ta mới có thể thỏa mãn người đàn ông cường đại này.

Một màn này rơi vào trong mắt của cô, sau đó cô lặng lẽ lui ra chỗ khác, thực sự cô không có tâm tình để đi thưởng thức cái loại phong cảnh như vậy.

Ân Tịch cảnh cáo chính mình nhất định phải cách xa người đàn ông này.

__________________________

Thừa dịp lúc Thân Tử Duệ đi tắm, Niếp Thanh chạy đến trước mặt Ân Tịch.

“Tôi tới là muốn nói cho cô biết, đừng có ý nghĩ quyến rũ Tử Duệ, anh ấy là của tôi.” Cô ta rành rọt nói từng chữ đe dọa.

“Niếp tiểu thư, tôi đối với anh ta cũng không có chút hứng thú nào, qua mấy ngày này tôi với anh ta cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.” Cô nhàn nhạt mở miệng, đối với lời đe dọa cấp bách của cô ta, lời của cô tựa như không chút tức giận.

“Bên cạnh Tử Duệ nhiều đàn bà như vậy, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là y phục mà thôi, cô cũng không ngoại lệ, rất nhanh sẽ bị vứt bỏ.”

“Cô không cần nhắc nhở tôi làm gì, đối với những chuyện này tôi thực sự không có hứng thú, cô nên nghe lời khuyên của tôi, đó là dùng tâm tư đi suy nghĩ xem làm sao để cho mình có thể bám chặt bên cạnh Thân Tử Duệ lâu hơn một chút đi.” Cô trả lại những lời này cho cô ta, thực sự cô không muốn đôi co nhiều lời.

“Tôi ở bên cạnh anh ấy bao lâu, không cần cô đến nhắc nhở, cô căn bản là không thể thỏa mãn được anh ấy, ban nãy khi anh ấy cùng tôi, tôi có thể khơi gợi được hứng thú của anh ấy nhưng mà cô thì không.” Cô ta tự hào khoe khoang mình lấy được ân sủng của Thân Tử Duệ.

Nhìn bộ dáng cười đắc ý của cô ta, Ân Tịch cảm thấy những người như vậy thật đáng thương.

Cô gái trước mặt này chính là ngôi sao trên TV được ngàn vạn người ái mộ, mà hiện tại . . . tình cảnh này khiến cô bật cười lớn.

“Bốp!” Một tiếng tát chói lọi vang lên.

“Tao ghét nhất là loại cười này, lần sau mày còn dám cười như vậy trước mặt tao nữa, cười một lần tao đánh một lần, tốt nhất trước mặt tao nên đàng hoàng một chút.” Niếp Thanh dám đối xử với Ân Tịch như vậy là vì cô ta đã biết trước hoàn cảnh của cô.

Cô điều tra Ân Tịch biết được rằng cô ta là một đứa con gái bối cảnhh không có gì đáng nói, là một diễn viên quần chúng, bằng với khí lực của cô ta mà dám đi đấu với cô sao? Cô dùng một cái tát này để nói cho cô ta biết, dám giành đàn ông với cô thì nữ nhân đó sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Ân Tịch vuốt mặt lại lần nữa dùng ánh mắt đắc ý nhìn cô ta.

“Mày còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn tao, tao nhất định sai người móc mắt mày ra.” Cô ta nhìn thấy ánh mắt khinh miệt không thèm quan tâm của cô khiến cho cô ta có cảm giác mình là đàn bà đang bị thất sủng vậy.

“Cô muốn móc mắt của ai thế?” Một thanh âm lạnh lùng của đàn ông từ phía sau vang lên.

Mặt Niếp thanh đột nhiên cứng đờ, vội vàng nở một nụ cười, hướng phía Thân Tử Duệ chạy tới.

“Em với muội muội đang đùa bỡn một chút thôi mà, chúng em đang thử diễn mấy cảnh trong "Đàn bà chốn hậu cung’, muội muội đây vì mới vào nghề nên muốn thỉnh giáo mấy kỹ thật diễn suất cơ bản, mấy năm nay ở trong giới giải trí em cũng có chút thành tích vậy nên nếu như dạy Hứa muội muội chắc cũng không có vấn đề gì, phải không muội muội?” Niếp Thanh hướng về phía Ân Tịch, ánh mắt mang đầy vẻ uy hiếp.

Ân Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, còn phải cám ơn chị Niếp đây đã chỉ bảo cho em.”

Ân Tịch nguyện ý phối hợp với cô ta, vì cô không muốn tranh thủ tình cảm của nam nhân, huống chi tên đàn ông này lại là người cô cực kỳ khinh thường.

Thân Tử Duệ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Ân Tịch, xem ra Niếp Thanh này đã ra tay quá nặng rồi, người đàn bà này ở bên cạnh hắn 2 năm mà vẫn không hiểu lễ nghĩa, xem ra cần phải dạy giỗ một chút nếu không có một ngày cô ta sẽ mọc cánh mà leo lên đầu hắn mất.

Điều khiến hắn lại càng không vui chính à ánh mắt không chút tức giận của Ân Tịch, cô gái đáng chết này, hắn nhất định phải khiến cô bớt cao ngạo đi mới được.

“Em đã nghĩ ra muốn chơi trò gì tiếp chưa, tâm tình lại tốt như vậy, chúng ta đây đổi một chỗ khác đi, thế nào?” Thân Tử Duệ nâng cằm Niếp Thanh nên, ánh mắt nhìn như đang tán tỉnh cô, nhưng thực tế ánh mắt đó lại không buông tha mà nhìn về phía Ân Tịch.

“Tử Duệ, anh thật tốt!” Môi của cô ta hung hăng hôn chụt một cái lên môi hắn.

“Đi cưỡi ngựa, thế nào? ” Hắn tiếp tục nhìn Niếp Thanh cười, một tay ôm lấy thắt lưng cô ta.

“Anh yêu, em thực cảm động anh nha, nguyên lai anh vẫn biết em thích cưỡi ngựa.” Niếp Thanh đói với việc hắn nhớ rõ ham muốn của mình thấy rất kinh ngạc, đồng thời cũng có tin tưởng mị hoặc của bản thân mình.

Nhìn thấy cô gái trước mắt này, cô cười nhạt, Hứa Ân Tịch căn bản không phải là đối thủ của cô, thứ nhất không biết cách lấy lòng Thân Tử Duệ, hai lại là một tiểu nữ nhân không hiểu phong tình, đàn bà như vậy cho dù là được sủng ái cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt mà thôi, chờ tới khi Tử Duệ hết cảm thấy cô ta mới mẻ, cô ta cũng sẽ chỉ giống như một bộ quần áo mà thôi.

“Chuyện kia . . . Thân tiên sinh, tôi có thể không cưỡi ngựa chứ?” Ân Tịch đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một cỗ mất mác, nhưng tựa như cũng chỉ một cái chớp mắt rất nhan tâm tình đã bình tĩnh trở lại.

“Những gì buổi sáng đã nói qua có cần tôi lặp lại một lần nữa hay không?” Thanh âm của Thân Tử Duệ lại lần nữa lạnh lùng vang lên, so với những lời tán tỉnh Niếp Thanh, thanh âm này còn có thêm chút cực đoan.

“Tôi không phải là không đi, mà là căn bản tôi không cưỡi ngựa, cho dù có đi cũng phá hủy vui vẻ của anh cùng với Niếp Thanh.” Ân Tịch miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, từ nay trở đi cô phải học cười mới được.

“Tử Duệ, nếu Hứa tiểu thư kiên trì không muốn đi, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng cô ấy nữa.” Niếp Thanh bắt đầu ứng phó làm nũng, như vậy lại càng tốt, có cô ta ở đây sẽ càng gây trở ngại cho việc thân mật của cô cùng Tử Duệ.

“Mất hứng hay không đến lượt cô nói sao? Nếu không đi, xoay người cút khỏi đây cho tôi!” Hắn giận giữ nói, ánh mắt trong trẻo lộ ra một tia lạnh lùng.

Nữ nhân chết tiệt này, càng ngày càng không ngừng cự tuyệt, xem ra không cho cô ta nếm chút khổ sở, cô sẽ không biết cách học ngoan ngoãn ở trước mặt hắn.

Ân Tịch không nói thêm gì nữa, chính là từ đầu đến cuối cô cũng không nhìn về phía bọn họ, mặc cho gió buổi sáng thổi bay tóc dài của cô, toát lên vẻ đẹp lãnh diễm (Diễm lệ mà lạnh lùng) khiến cho Thân Tử Duệ như phát điên, Niếp Thanh ở bên cạnh cũng điên cuồng lên, một cái là thương yêu, một cái là hận.

Niếp Thanh mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, thực tươi đẹp nóng bỏng, Ân Tịch chỉ đơn giản mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, nhưng lại làm tăng thêm vẻ lạnh lùng cho khuôn mặt của cô.

Hai người hai phong cách hoàn toàn bất đồng, chính là lại làm cho lòng hắn càng thêm xúc động, lại thủy chung vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt và ánh mắt băng lãnh, vô luận là cô có mặc thế nào, cho dù là áo sơ mi đơn giản màu trắng, như vậy nó cũng luôn toát lên vẻ gợi cảm cùng thanh thuần của cô, mà phát hiện được những điều này, hắn lại thủy chung không có nghĩ tới, bản thân mình có phải đã yêu cô gái trước mắt này hay không.

Trường đua ngựa tư nhân, một mảnh thảo nguyên xanh biếc, hai huấn luyện viên đua ngựa dắt ra hai con kỵ mã to khỏe tinh tráng màu đen, khi nhìn thấy chúng Ân Tịch dâng lên một cỗ sợ hãi, không biết vì cái gì, cô luôn luôn rất sợ ngựa, thậm chí không dám tới gần chúng nó. ..

Niếp Thanh lại không như vậy nhìn thấy ngựa cô ta nở ra một nụ cười kinh hỉ, chinh phục đàn ông cũng như huấn luyện ngựa vậy, càng dũng mãnh càng khiến cô có dục vọng chinh phục về tay, cô ta là mọt người đàn bà rất tham vọng.

“Tử Duệ, hai chúng ta cùng cưỡi một con ngựa được chứ?” Niếp Thanh đến gần bên cạnh hắn, lộ ra ánh mắt khát vọng . . .

“Được, em lên trước đi, anh lập tức sẽ tới!” Ngũ khí của hắn tràn ngập trìu mến, mà ánh mắt lại vẫn lạnh lùng như cũ.

Niếp Thanh cười hi hi chạy đi, nhanh chóng chọn con ngựa mà cô ta muốn.

“Tôi bảo cô cưỡi thì cô phải lên, đừng có phản bác lại lời của tôi, lại càng không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.” Thân Tử Duệ đi sát vào bên người cô, lạnh lùng nói . . . .

Ân Tịch chỉ là thản nhiên quay đi, ánh mắt không chút bất mãn.

Bộ dáng máy móc của cô làm cho hắn phẫn nộ, tất cả đàn bà đối với hắn đều là tranh thủ làm nũng, cô gái này lại luôn ngược lại, để xem bộ mặt này, để hắn nhìn xem cô có thể giả bộ đến khi nào.

“Tử Duệ, anh mau tới a, mau tới đi!” Thanh âm kiều diễm có phần khiêu khích của Niếp Thanh vang lên, Thân Tử Duệ nhìn về phía Ân Tịch lần nữa, biểu tình của cô dường như vẫn không có biến hóa.

Lưu lại cho hắn chính là một bóng lưng lãnh đạm mà nhu nhược, cô hướng về phía một con ngựa khác đi đến, Thân Tử Duệ chạy về phía Niếp Thanh, nhún một cái dứt khoát đã ngồi nên ngựa.

Theo bản năng thân thể Niếp Thanh dựa cả vào người hắn, gắt gao dán vào ngực hắn.

“Như thế nào ngựa còn chưa có chạy em đã không an phận rồi chứ?” Hắn máy móc mà nhìn cái người đang nhiễu loạn trong lồng ngực, nói một câu.

“Chán ghét, anh thật là phá hư, người ta chỉ muốn ngồi ổn định hơn một chút thôi.” Cô ta giả bộ thẹn thùng mà làm nũng, tay nhỏ lại nhẹ nhàng vuốt ve xuống.

“Càng lúc càng lớn mật, hôm nay còn chưa có ăn no hay sao?” Thân Tử Duệ vừa dứt lời, đã hóa bị động thành chủ động, một tay nắm dây cương ngựa, tay kia thì hướng tơi nơi đẫy đà của cô ta dùng sức mà nắn bóp cho nó nóng bừng lên.

“A . . . Tử Duệ, anh nhẹ một chút chứ!” Cô ta đèn nén cảm giác đau đớn, thẹn thùng nói.

Con ngựa chậm rãi chạy về phía trước, tay của hắn đang luồn trong quần áo của cô ta, có vẻ đường hoàng và rõ ràng như vậy, con ngựa nhẹ nhàng có chút chuyển biến, màn này liền lộ ra ngay trước mắt Ân Tịch.

“Không phải là em muốn kích thích sao?” Thanh âm của hắn trở lên gầm gừ, tay đang xoa nắn càng thêm dùng sức mà nhéo.

Ân Tịch không ngờ tới, vừa mới ngẩng đầu đã đập ngay vào mắt cảnh tượng này, thanh âm có vẻ uyển chuyển yêu mị, chính là vừa nghe thấy thanh âm khó nghe đó càng khiến cho Ân Tịch không màng nghĩ tới, bởi vì cô không muốn làm cho bản thân mình cảm thấy đố kỵ và phẫn nộ trước đôi nam nữ hạ tiện này.

Đúng vậy, cô hẳn là làm bộ như cái gì cũng không biết, cho dù là cô có nhìn thấy hết thảy, nhìn đến rõ ràng thế nào, coi như là lần nữa xem cảnh nóng bị hạn chế đi, cô chỉ có thể như vậy an ủi chính bản thân mình.

Con ngựa ở ngay trước mắt cô mà cô vẫn không dám tới gần, theo bản năng bài xích, một hồi sau, con ngựa không kiên nhẫn hí lên vài tiếng, giống như phản đối lại bài xích của cô, cứ như vậy Ân Tịch lại càng không dám đến gần con ngựa.

Từ xa nhìn lại, vẻ mặt e ngại của cô vẫn là đập vào mắt hắn, không hiểu sao hắn có một tia đau nhức, cư nhiên hắn còn muốn chạy qua đó giúp cô, muốn ôm cô vào lòng cùng cưỡi ngựa tung chạy, ý nguyện này chợt lóe qua đầu hắn, Thân Tử Duệ quả quyết bắt đầu ngăn chặn ý nghĩ này, đây là một ý nghĩ thật đáng sợ.

Tay hắn lại càng dùng sức mà niết vào nơi tư mật của người đàn bà trước mặt, mà là người đàn bà này luôn luôn như là vì hắn mà chuẩn bị vậy, liền ngay cả khi mặc đồ cưỡi ngựa cũng chọn váy mà bên trong lại không có mặc nội y.

Chỉ cần tay hắn nhẹ nhàng tiến vào, đã nhanh chóng có thể chạm tới nơi mẫn cảm của cô ta, hơn nữa thuần thục mà khơi mào trung tâm u cốc đó, xoay tròn rất nhanh, lực so với bình thường lại mạnh hơn vài phần, Niếp Thanh bắt đầu có chút chịu không nổi chiếm giữ mạnh mẽ mang thêm bảy phần thô bạo hôm nay của Thân Tử Duệ.

“Tử Duệ . . . em . . . Em muốn nhẹ một chút. . . .” Cô ta tựa như hưởng thụ mà cũng giống như thống khổ mà ngâm lên.

“Được, như vậy đi nha!” Tay hắn không buồn hỏi xem cô có đồng ý hay không đã với vào nơi mẫn cảm của cô lần nữa.

“A . . .” Cô đột nhiên hét lớn lên, tập kích bất ngờ mãnh liệt như vậy, làm cho thân thể của cô càng thêm phấn khích so với bình thường.

“Đừng nhẹ vậy . . . . Em muốn mạnh hơn . . . . Tử Duệ!” Cảm xúc của Niếp Thanh bắt đầu bị kích động, dục vọng trong thân thể lại lần nữa thức tỉnh.

“Không phải không thích mạnh sao? Vì cái gì đột nhiên lại muốn?” Lời nói của hắn mang theo tia trào phúng, đàn bà ở dưới thân hắn, vĩnh viễn đều là ham muốn lại ham muốn, mà người phụ nữ hắn thực sự khát vọng lại vẫn như trước duy trì khoảng cách với con ngựa, tay hắn giật mạnh một cái, dừng lại.

“Không . . . Tử Duệ . . . . . đừng có ngừng. . . . . . cầu anh, em muốn . . . . Thanh nhi muốn . . . .” Cô ta bắt đầu ra sức biểu hiện công phu dụ hoặc của mình, dục vọng đang thúc dục cô, cô phải làm cho người đàn ông này thấy sự phóng đãng của cô, không có người đàn ông nào không thích đàn bà phóng đãng cả.

Lời này tuy rằng không có sai, nhưng là một người đàn ông một khi đã thực sự động tâm, phóng đãng như vậy, công phu trên giường của nữ nhân có cao siêu cỡ nào thì cũng không thể thắng nổi lý lẽ của con tim.

Ân Tịch không có nhìn hắn để cầu cứu, mà là lạnh lùng nhìn tất thảy những chuyện này, người đàn ông này khiến cô ghê tởm, cô chán ghét loại đàn ông như vậy! Trong lòng cô tự nhắc nhở chính mình, đúng vậy cô chán ghét người đàn ông không ngừng nhục nhã cô.

Tay hắn ở trong cơ thể cô ta tùy ý dùng sức, dịch yêu ở tay hắn bắt đầu nhộn nhạo lên, mà hắn lại càng không để ý đến người bên cạnh đang hét chói tai, thậm chí thanh âm của cô ta chỉ là muốn kích thích Ân Tịch, khoe khoang cô ta được ân sủng . . .

Con ngựa dưới động tác của bọn họ bước chân càng nhanh hơn, mà Niếp Thanh dưới tình huống kích thích như vậy cũng nhanh chóng đạt đến cao trào . . . .

Ngay thời điểm mà cô sắp chính thức lên đỉnh, di động của Thân Tử Duệ vang lên, hắn không chút thương tiếc từ trong cơ thể cô ta nhanh chóng rút ra.

“Ưm . . . Tử Duệ đừng . . . . Tử Duệ ! ! !” Trong mắt cô tràn đầy bất mãn, tình dục nồng đậm còn chưa có rút đi, mà hắn lại không thèm liếc mắt lấy một cái nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa hướng chòi nghỉ ngơi bên cạnh đi đến.

Dục vọng không được đáp ứng Niếp Thanh vẫn trên lưng ngựa chạy đi, trong lòng kìm nén vô số ủy khuất không dám bộc phát, chỉ có thể mặc cho thân thể xóc nảy trên lưng ngựa, thấy Thân Tử Duệ dần dần lùi về phía sau cô, trong lòng cô ta hiện lên một ý niệm, dục vọng không được đáp ứng trong thân thể chậm rãi bị dập tắt, thay vào đó là một ý niệm khác, mà ý niệm này so với dục vọng có vẻ khiến cô ta càng thêm hưng phấn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui