Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

“A….’ Ngồi trên người đối phương, bị đối phương hung hăng xâm phạm, dường như mình cũng rất hưởng thụ, chỉ có thể phát ra tiếng nỉ non yếu ớt, ánh mắt Mại Vu rã rời nhìn môi mỏng xinh đẹp của người trước mắt, đang do dự có nên dán lên hay không, đối phương lại sớm hơn anh một bước, dán môi lưỡi xuống.

Thật đáng yêu.

Hoàng Huyền rất thích dáng vẻ bây giờ của Mại Vu, cũng thích cảm giác bên trong cơ thể em ấy, không đơn giản chỉ là dục vọng thuần túy… Chính xác mà nói vì đối phương là em ấy.

Mại Vu ngồi trên người Hoàng Huyền, cực đại của đối phương chôn trong cơ thể anh, cắm sâu vào tận đáy.

“Có đau không? Đây này.” Mắt màu lam mang theo sự quyến rũ, Hoàng Huyền cắn lên bờ vai rộng đã che kín dấu vết xanh tím, ngón tay sờ xuống chỗ hai người kết hợp, mang theo hương vị mập mờ và tình sắc, cú chạm rất khẽ lại khiến mặt Mại Vu vốn đã đỏ càng thêm đỏ, chọc người khác có xúc động không thể nói ra lời muốn cắn.

Lắc đầu, bây giờ chỗ Mại Vu và Hoàng Huyền kết hợp đã sắp tê lại, chỉ có thể cảm nhận khoái cảm khi đối phương cọ xát trong cơ thể anh.

Nâng Mại Vu lên lại nhẹ nhàng hạ xuống, Hoàng Huyền hoàn toàn tiến vào trong cơ thể anh hoạt động, chỗ giao hợp tràn ra chất dịch bôi trơn và ái dịch màu trắng của Hoàng Huyền, hỗn hợp mùi hương dịch bôi trơn nhàn nhạt cộng thêm mùi tinh dịch, càng thêm ý vị thúc đẩy dục vọng.

“Em thật đáng yêu.” Hoàng Huyền phun khí nóng bên tai Mại Vu, biết đối phương khó nhịn kiểu mờ ám này của hắn.

Thân thể bị đâm không ngừng run rẩy, cộng thêm khí nóng thổi bên tai, cùng động tác ác ý của đối phương ở chỗ hai người kết hợp, Mại Vu không nhịn được co rút khe mông lúc này đã biến hồng.

“A…..” Hoàng Huyền phát ra tiếng rên khẽ, động tác lơ đãng của Mại Vu ngồi trên người hắn thật sự khiến lòng hắn ngứa ngáy, thả người trên thân xuống đất, mặc dù mới nói không thể để thân thể anh chạm đất vì sàn nhà quá cứng làm anh đau đớn khó chịu, nhưng hắn thật sự không thể, rất muốn đè anh để yêu thương, thế là liền làm như vậy.

“Huyền….” Mắt to tròn mang theo hơi nước của Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, đôi môi hồng diễm hé mở, gọi tên hắn. Hoàng Huyền biết sự nhẫn nại không mạnh mẽ của mình đã nhịn cả buổi, ngay sau khi thấy dáng vẻ này của Mại Vu thì vẫn có thể làm kẻ quân tử từ từ chơi cùng anh, cho nên hắn thuận theo tự nhiên hôn lên môi đối phương, trước tiên muốn biểu đạt ý xin lỗi đối với yêu cầu thú tính vô độ tiếp theo của mình. Đáng tiếc Mại Vu không biết, chỉ mở mắt tròn đáng yêu như trước nhìn Hoàng Huyền, trên gương mắt tuấn tú hiện màu hồng nhạt.

Ngốc quá… Thật sự rất đáng yêu.

*******

“Đau quá.” Một đêm tình cảm mãnh liệt trôi qua, hôm sau tỉnh lại Mại Vu cảm thấy cả người đau nhức, thật sự kỳ quái… Anh chỉ nhớ ngày hôm qua được Hoàng Huyền ôm, nhưng có làm tình kịch liệt như vậy à?

Hậu quả của say rượu, chính là mình làm mấy lần cũng không biết luôn.

Từ trên giường đứng dậy, chiếc nệm lại cản trở hành động, Mại Vu ngồi dậy, sau đó lại gục đầu xuống. Eo và lưng đau quá! Vậy còn Hoàng Huyền không biết điều độ đâu rồi? Chắc đang ngủ say bên cạnh mình? Đưa tay quơ sang phía bên cạnh….

“Không ở đây?”

Mại Vu từ trên giường nhảy dựng lên, đoạn bước xuống sàn gỗ, chân mềm nhũn lại ngồi xuống.

Ngày hôm qua hẳn Huyền Huyền nhà anh ôm anh từ hồ nước nóng trở về phòng ngủ, nhưng sao bây giờ không thấy anh ấy ngủ bên cạnh mình, là chạy đi đâu rồi? Hu hu hu! Nào đâu lại ném một mình anh ngủ vậy?

“Hu hu…” Khóc sướt mướt một lúc lại muồn bò lên giường, bỗng có tiếng vang từ hồ nước nóng tối hôm qua Hoàng Huyền và anh ân ái truyền tới.

A, có thể Huyền Huyền đang ở đó chăng? 

Thất tha thất thểu đứng dậy, tùy tiện choàng chiếc chăn mỏng, Mại Vu vịn tường, như người già chậm rãi đi về phía phát ra tiếng động.

Chậm rãi kéo cửa ra, cái người anh nghĩ kia quả nhiên đang ở chỗ đó.

Hoàng Huyền ngâm mình trong suối nước nóng, nửa người trên nằm ghé trên bờ, vẻ mặt vô thần giống một chú mèo trắng lười biếng cao ngạo, lông mi dài rũ xuống vài giây, sau đó hoàn toàn nhắm mắt lại, tóc dài màu trắng ướt sũng buông lả tả trên mặt, càng tôn lên dung nhan trắng nõn hoàn mỹ.

Đẹp…. Đẹp quá!

Mại Vu ngồi xổm xuống bên cạnh, vụng trộm ngắm nhìn mỹ nhâm ngâm mình tắm rửa từ trong khe cửa.

Hoàng Huyển quả là đẹp… Đẹp đến líu lưỡi không nói nên lời! Trong lòng Mại Vu vang lên lời tán thưởng, mặt đỏ gay, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Hoàng Huyền.

Không biết Hoàng Huyền có chú ý tới không? Hình như lông mi dài hơi nâng lên, ánh mắt rã rời tập trung nhìn vào khe cửa, đập thẳng vào người anh.

A! Bị phát hiện rồi ư?

Thân thể run lên theo phản xạ tự nhiên, cứng ngắc, mỗi lần bị Hoàng Huyền nhìn chằm chằm như vậy thì anh không kiềm chế được động tác này.

Hoàn Huyền nhìn mãi vào khe cửa, chỉ trừng mắt nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, duỗi ngón trỏ ngoắc về hướng đó.

A, quả nhiên bị phát hiện rồi.

Mại Vu kéo cửa, màu đỏ trên khuôn mặt đáng yêu còn chưa tan đi, kéo chiếc chăn mỏng trên người, anh bước từng bước nhỏ đi tới chỗ Hoàng Huyền, đoạn ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

“Không ngờ Huyền Huyền anh lại bỏ rơi em, một mình đi tắm suối nước nóng!” Duỗi ngón tay chọc lên gò má trắng nõn của đối phương, rất muốn cắn một miếng.

“Sao vậy, anh thấy em ngủ rất say mà.” Hoàng Huyền cười khẽ, mạnh mẽ ôm lấy cổ đối phương dán môi lên.

“Nhưng, anh cũng có thể gọi em mà, tất cả vì anh mà hôm qua em không tắm suối nước nóng được!” Mại Vu nức nở nghẹn ngào khóc thút thít hai tiếng, vẻ mặt tủi thân hờn dỗi cuộn chăn co lại bên cạnh.

“Vậy bây giờ xuống với anh đi?” Hắn nhíu đôi mày thanh tú, mắt đẹp màu lam mang theo ý mời mọc.

Mại Vu vốn còn rụt rè, sau khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia của Hoàng Huyền, suy nghĩ này lập tức bị đánh tan tác, không cách nào khác, anh chính là không thể kháng cự Hoàng Huyền.

“Được!” Mại Vu kích động muốn tắm, Hoàng Huyền sớm một bước giật chăn mỏng trên người anh xuống, ôm eo anh dụ dỗ.

“Oa a a!” Bỗng chốc ngã nhào xuống nước ấm, lần nữa đứng dậy thì toàn thân Mại Vu ướt sũng, vẻ mặt chật vật nhìn Hoàng Huyền đang cười vui vẻ.

Hứ! Cho anh cười nè….

Mại Vu đè vai Hoàng Huyền, mặt dán qua, hôn lên môi mỏng hồng mịn của đối phương, không biết là say rượu chưa lui, hay là đẳng cấp Mại Vu đã tăng thêm một bậc, anh lại nghĩ ra cách khiến Hoàng Huyền ngưng cười.

Hoàng Huyền thì ngưng cười thật, nhưng sau khi đối phương dùng cách thức ngốc nghếch này, phần lửa nóng dưới bụng bùng cháy.

“Ngốc ghê, là em tự tìm đó….”

Mại Vu nhìn vẻ mặt Hoàng Huyền tái nhợt, chỉ ngơ ngác hỏi câu: “Anh nói gì?”

Sau đó… Thì không cần nhiều lời.

*******

Gõ móng tay màu cam xinh đẹp xuống bàn gỗ, người phụ nữ cầm điện thoại bấm một dãy số.

Sau vài tiếng tút tút, có người bắt máy, là giọng một người đàn ông trẻ tuổi: (A lô, đây là nhà họ Liễu, xin hỏi ngài tìm ai?)

“À, xin chào, tôi tìm Hiên Hạo, nói tôi là dì Thu Chỉ là được.” Người phụ nữ mấp máy môi son xinh đẹp, gương mặt bà ta giống Hoàng Huyền bảy tám phần.

(Được ạ, xin cô chờ một chút.) Sau đó là tiếng điện thoại di chuyển.

Sau một hồi sột soạt phía bên kia điện thoại, nghe thấy tiếng người đàn ông trẻ tuổi nói khẽ: (Thiên Hạo! Điện thoại nè, có một dì tên Thu Chỉ tìm em)

Lại một hồi tiếng sột soạt.

(Nhanh nghe đi, tôi muốn đi làm!)

Đoạn, có giọng nói khác xuất hiện, giọng nam trầm thấp mang ý tứ làm nũng (Quan Thần, chờ em một lát!)

(Chờ gì mà chờ, tôi sắp trễ rồi, bữa sáng trên bàn tự mình ăn nhé!) Giọng người đàn ông trẻ tuổi nghe có phần tức giận, theo đó là tiếng đóng cửa rất mạnh, tiếng động nhỏ cứ như vậy biến mất.

Sau đó, cuối cùng cũng có người nghe, lại là giọng yếu ớt kia, “Dì khỏe chứ, dì Thu Chỉ….”

Đầu bên kia điện thoại, có thể cảm nhận tâm tình chủ nhân giọng nói rất tốt.

“A lô Hiên Hạo, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ tên là Thu Chỉ, vẻ mặt nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt kiều diễm nhìn đồ vật trước mắt chỗ bà ta ngồi.

(Có chuyện gì ạ? Đột nhiên gọi điện tìm con….)

“Là thế này, bây giờ dì đang ở trong văn phòng của Tiểu Huyền.”

(À… Dì Thu Chỉ ở chỗ anh Hoàng Huyền ạ, sao đột nhiên từ Pháp về ạ?)

“Vì dì vội tìm người.”

(Tìm ai ạ?)

“Tiểu Huyền và người yêu nhỏ bé của nó.”

Tiếng đối phương ngừng lại một lát… (Nhưng, không phải hôm qua anh Hoàng Huyền mới đi Nhật Bản à?)

Theo tin tức cậu ta biết, thì đúng là như vậy….

“Đúng rồi, tên hỗn đản này, không nghĩ tới trước khi trở về đã bị nó đoán được, nó mang theo người yêu nhỏ bé lén đi tới Nhật Bản, rõ ràng là cố ý không muốn gặp dì!”

(Dì, xảy ra chuyện gì sao?) Giọng điệu người nọ có chút tò mò.

“Không có gì, chỉ muốn làm người xấu chia rẽ Tiểu Huyền với người yêu Mại Vu thôi, còn chi tiết cụ thể thì con đừng hỏi nhiều, Hiên Hạo.”

(Dạ, dì, vậy dì tìm con có chuyện gì ạ?)

“Là thế này, Tiểu Huyền đã cố ý chạy để dì biết khó mà lui, dì đây lại càng không thể theo ý của nó….”

(Cho nên……?)

“Dì muốn nhờ con đi Nhật Bản, tìm cách ép người yêu Tiểu Huyền trở về đây cho dì, được không?”

Đối phương im lặng một lúc, nhưng Thu Chỉ có thể mường tượng ra vẻ mặt đối phương. Nhất định trên khuôn mặt như điêu khắc của đối phương hiện rõ vẻ trêu tức.

(Đương nhiên được, dì Thu Chỉ, không phải dì không biết con thích nhất là trêu chọc anh Hoàng Huyền nổi giận.) Giọng nói dí dỏm đáng yêu, nhưng sao nghe ra hàm chứ sự lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui