"Dư phó tướng, chúng ta đem lương thảo tới rồi ạ.
"
"Tốt lắm.
"
"Dư phó tướng, chúng ta cắt hết cải trắng nhà mình trồng khiêng lên xe rồi ạ.
"
"Tốt lắm.
"
"Dư phó tướng, nồi niêu thau chậu đều đem đủ rồi ạ!"
"Tốt lắm.
"
! !
Mới ứng phó xong cấp trên nóng tính, Dư Dục vừa ra khỏi lều thì tướng sĩ xúm lại báo cáo không ngớt.
Chỉ tại dáng dấp y vừa đẹp vừa bình dị gần gũi chứ không xa cách như Hoa Hiểu Tư.
Mọi việc lớn nhỏ trong quân doanh đám người đều chờ y gật đầu, đưa ra chủ ý.
Giờ nhổ trại về triều, tất nhiên cũng có đủ thứ việc linh tinh để dặn dò.
Y ở ngoài xử lý cả buổi, cuối cùng mới về lều phó tướng của mình.
"Ui!"
Dư Dục ngã vật xuống giường trải da thú, nhịn không được xuýt xoa vì đau.
Tên súc sinh heo chó này lần nào cũng chơi y suýt tan ra từng mảnh.
Nếu không phải y mạnh mẽ bẩm sinh, e là xuống giường cũng không nổi.
Trong lòng Dư Dục chửi xối xả, chửi một hồi đột nhiên cười khổ.
Kết duyên gì chứ, ngay cả thân phận ca nhi y cũng không thể công bố với thiên hạ thì nói chi đến chuyện gả cưới.
——————
Y tốt số sinh ra trong phủ Thượng thư, cha mẹ hòa thuận.
Tiếc là năm xưa mẹ y đau buồn vì mất đi con trưởng, để an ủi mẫu thân, phụ thân giấu kín thân phận ca nhi của Nhị công tử này từ lúc ra đời rồi nuôi như tiểu tử, dần dà người biết chuyện này đã ít lại càng ít hơn.
Y là con trai độc nhất của phủ Thượng thư, là cận thần dưới tay thiên tử, chỉ có vị trí phu nhân của tướng quân Hoa Hiểu Tư là không thể làm.
Dư Dục nhắm mắt lại, từ nhỏ theo học danh y nên y thuật cũng xem như đầy đủ.
Mặc dù "Du Hoan Tán" này buộc người ta giao hợp nhưng thật ra cũng không phải không còn cách nào khác.
Nếu không phải y từng chết một lần thì sẽ không bao giờ dám làm chuyện táo tợn như thế.
.