Trans & edit: Gấu bụ :3
Hai ngày cuối tuần đều bị người yêu đè xuống giường, ngoại trừ đi tắm và vệ sinh, căn bản Chu Nghị chưa từng xuống giường.
Đói thì được hắn đút đồ ăn, khát thì bị hắn dùng miệng cho uống nước.
Chu Nghị cũng không ghét loại thân mật này, hơn thế anh rất thích người yêu bên cạnh như vậy, cảm giác được người yêu tận tình chăm sóc rất tốt, vì lẽ đó Chu Nghị cũng mặc người yêu đem tay và người anh em của hắn để vào nơi không nên để.
Cuối tuần buông thả vừa kết thúc, Chu Nghị ép bản thân vùi mình vào công việc và luyện tập.
Trải qua tuần trước Chu Nghị trải nghiệm rõ ràng sự chênh lệch của bản thân và Lục Ngạn.
Thể lực của hai người chênh lệch rất nhiều, anh cần nỗ lực nhiều hơn mới được.
Sau khi huấn luyện kết thúc, Chu Nghị tắm xong đi ta, mới nhìn thấy vài cuộc điện thoại bị nhỡ, đều là Lục Ngạn gọi tới.
Anh nghi hoặc và lo lắng vội vàng gọi lại.
"Tại sao anh không nghe điện thoại?" Khẩu khí Lục Ngạn không được tốt lắm.
"A, bởi vì không cầm điện thoại nên anh không biết.
Em gọi anh có chuyện gì không?"
"Không có gì." Đối phương nói, "Chỉ là không gọi được cho anh có chút lo lắng."
"Anh không có chuyện gì đâu." Chu Nghị cười nói, anh cảm thấy người yêu lo lắng có chút thái quá.
"Hiện tại anh đang ở đâu?" Đột nhiên Lục Ngạn hỏi.
Chu Nghị nghẹn lời, "Ạch anh.
.
."
Lúc này một người đàn ông cũng từ phòng tắm đi ra, anh ta đứng trước mặt Chu Nghị nói, "Xin lỗi, anh có thể đứng sang chỗ khác được không, tôi cần lấy đồ ở tủ phía sau."
Chu Nghị vội vàng tránh ra, giọng nói Lục Ngạn lạnh nhạt truyền đến, "Người đàn ông nói chuyện với anh là ai?"
Chu Nghị thầm than bản thân xui xẻo, bất tri bất giác nói dối, "Đồng nghiệp trong công ty, anh cùng anh ta tăng ca với nhau, hiện tại chuẩn bị về."
Lục Ngạn im lặng một lát, mới nói, "Gần đây hình như anh thường phải tăng ca."
"Đúng, đúng vậy." Chu Nghị chột dạ đáp.
Nhưng người yêu không nhận ra được anh không tự nhiên, còn khuyên anh mệt thì nên nghỉ sớm một chút.
Chu Nghị đồng ý với hắn, nhưng trong lòng bởi vì bản thân nói dối mà cảm thấy xấu hổ.
Anh nghĩ tới chuyện thẳng thắn với hắn cho xong.
Nhưng một khi bắt đầu giấu mọi chuyện, bây giờ anh nói ra giống như có tật giật mình hơn.
Cứ vậy đi, chỉ cần qua một tháng mà thôi.
Sau một tháng liền không đi nữa, cũng không cần giải thích chuyện này.
Chu Nghị kiệt sức về tới nhà, ngã lên giường ngủ.
Anh ngủ tới khi bị bóng người đè ép đến tỉnh.
Trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng thở dốc, Chu Nghị vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, thân dưới cảm giác một trận căng trướng quen thuộc khiến Chu Nghị không tự chủ rên rỉ.
Sau đó bị người yêu dùng sức đâm vào.
Bị người yêu kịch liệt xỏ xuyên, tuy ý thức không rõ, Chu Nghị vẫn thuần thục ôm lấy người sau lưng, điểm mẫn cảm bị đè ép khiến anh phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Thân thể hai ngày nay bị sử dụng quá độ khiến anh uể oải, anh run rẩy tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt và bàn tay xoa nắn của hắn, người yêu thấp giọng gọi, "Anh, anh.
.
." Chu Nghị bị gọi tới trong lòng nóng lên.
Trước khi quan hệ của hai người đi tới bước này, Lục Ngạn vẫn luôn gọi anh như thế, khi đó Chu Nghị rất đơn thuần coi hắn là em trai mà thôi.
Thiếu niên năm đó chưa tới vai anh, hiện giờ đã cao lớn như vậy, còn đè anh xuống giường, dùng tính khí tiến vào thân thể anh, chỉ nghĩ đến đó thôi mà đầu ngón tay anh như có điện giật.
Anh càng thêm dùng sức ôm chặt người yêu, trong miệng không kìm nén phát ra càng nhiều tiếng rên rỉ.
Trước khi người yêu bắn tinh, Chu Nghị ở dưới thân hắn đạt cao trào.
Chu Nghị chìm đắm bên trong dư vị cao trào, trong đầu trống rỗng, hoảng hốt cảm giác dường như người yêu đang nói chuyện với anh, nhưng anh nghe không rõ.
Sau khi làm xong mới cảm nhận được đau đớn kinh khủng, lúc được người yêu ôm đi tẩy rửa, khuôn mặt Chu Nghị nhăn nhó, người kia thỉnh thoảng hôn ánh mắt, môi anh an ủi, lại đau lòng cùng buồn cười hỏi, "Thật sự đau như vậy sao?"
Nếu như chỉ làm tình bình thường chắc chắn sẽ không đau như vậy, nhưng nếu làm liên tục hai ngày, ngày thứ ba vẫn làm, dù sao cũng quá cực khổ đi, hơn nữa anh mới tập yoga với cường độ đáng sợ hôm nay.
Đương nhiên nguyên nhân cuối Chu Nghị sẽ không nói ra.
"Rõ ràng hai hôm trước làm nhiều như vậy em đã bớt đi phần nào, chắc chắn không phải như này cơ mà?"
"Em thấy anh ở trên giường không mặc áo ngủ, ngực lộ hết như vậy làm sao có thể nhịn được? Hửm?" Người yêu tuy lớn tuổi hơn hắn, nhưng khi làm nũng không khiến người ta khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đáng yêu, "Hơn nữa em không có ý định sẽ làm anh theo quy luật nhất định."
"Cái gì?" Chu Nghị nhất thời không hiểu, hiện ra vẻ mặt nghi hoặc.
Lục Ngạn dùng khăn tắm bọc lấy anh, đem anh ôm lên giường, tay hắn kéo khăn tắm xuống, thân thể trần truồng của Chu Nghị nằm trên chăn của hai người, khắp toàn thân đều là dấu vết dâm mỹ Lục Ngạn vừa lưu lại.
Lục Ngạn tùy tiện lau người, sải bước tới giường, tay phải hắn vươn tới đem tay kéo Chu Nghị vào ngực, anh giật giật thân thể, tìm tư thể thoải mái nằm trong lòng hắn, lại hỏi một lần, "Lời em vừa nói là có ý gì?"
"Chỉ cần là ngày đi học anh không phép em làm trái quy củ." Lục Ngạn trịnh trọng nói, "Em không có ý định tuân thủ."
".
.
.
A?!" Anh không nghĩ tới một mặt nghiêm túc như này của người yêu, hắn nói những câu như vậy khiến anh không kịp phản ứng.
"Em muốn mỗi ngày cùng anh làm tình." Người yêu cầm ngón tay của anh, mười ngón đan vào nhau, vừa buông ra lại nắm chặt, hắn nói, "Kỳ thực không chỉ là mỗi ngày, em muốn luôn ở trong thân thể anh, dù ăn cơm, đi ngủ, đi lại đều cắm trong thân thể anh, vĩnh viễn không đi ra."
".
.
.
Đừng, đừng đùa.
.
." Chu Nghị ngoác miệng le lưỡi, gần như bị hình ảnh người yêu miêu tả quá tình sắc khiến đỉnh đầu anh muốn bốc khói.
"Em không trêu anh, nếu như có thể thật sự ở trong anh như vậy thì tốt rồi." Lục Ngạn cảm thán thở dài, tâm trạng hắn sa sút lên tiếng, "Như vậy em không cần tiếp tục lo lắng."
".
.
.
Chuyện gì?"
Người yêu không trả lời anh, bỗng nhiên hắn nói, "Em yêu anh."
Trong lòng nhảy lên một cái, thông báo đột ngột khiến Chu Nghị luống cuống tay chân, anh đỏ mặt trả lời, "Anh, anh cũng vậy."
Nghe anh đáp lại trên mặt Lục Ngạn hiện thần sắc đau lòng, chỉ tiếc Chu Nghị nằm trong lòng hắn không thấy được.
"Anh chắc chắn không biết em yêu anh nhường nào." Lục Ngạn thấp giọng nói, hai tay siết chặt vòng eo Chu Nghị, tránh cho anh lộn xộn, "Vì lẽ đó dù anh có làm sai chuyện gì, em cũng chỉ có thể tha thứ cho anh."
Nửa câu sau khiến Chu Nghị cảm động, anh nghi hoặc hỏi, "Hôm nay em sao vậy, hành động lời nói rất lạ."
Người kia không lên tiếng trả lời, Chu Nghị cũng vì mệt mỏi mà buồn ngủ, anh ở trong ngực Lục Ngạn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lục Ngạn vẫn ôm chặt anh, hôn nhẹ lên trán.
"Em sẽ thỏa mãn anh, vì vậy đừng đi tìm người khác có được không?"
Nhẹ giọng như vậy thật giống như hắn đang độc thoại một mình, Chu Nghị đương nhiên không nghe thấy được.