Trans & edit: Gấu
Chu Nghị thất thần nằm trên giường, rèm cửa sổ vẫn kéo như ngày cuối hai người ân ái, vì lẽ đó anh không biết bây giờ đang là ban ngày hay buổi tối.
Anh không biết Lục Ngạn đã rời đi bao lâu.
Lục Ngạn đi rồi.
Hắn nói, "Em tạm thời quay lại trường học." Sau đó rời đi không quay đầu lại.
Tuy nói tạm thời quay về kí túc xá, nhưng có thể là không bao giờ quay về đây nữa.
Hôm đó hắn thô bạo như vậy, không ngờ là vì muốn chia tay.
Đối phương là muốn anh thất vọng với việc làm tình, sau đó tự biết rời đi.
Thật ra không cần phải như vậy.
Nếu thật sự muốn chia tay, nói rõ ràng với anh là được, anh cũng có lòng tự trọng của riêng mình, sẽ không dây dưa không chịu buông tay.
Muốn dùng thân thể giữ lại hắn, chỉ bởi vì trong phút chốc không tỉnh táo mà thôi.
Tiếng khóc khó nghe hiện giờ cũng không phải của anh.
Chu Nghị vùi mặt vào trong gối, khóc đến không thở nổi.
"Này, dù cậu đã thành niên nhưng vẫn nên uống ít một chút." Lý Thịnh khó xử lên tiếng, cuối tuần bản thân đang ở nhà chơi game, không ngờ tên này gọi tới, nửa đêm phải chạy ra ngoài tiếp rượu cho hắn.
Nói là tiếp rượu cũng chỉ có mình Lục Ngạn uống rượu giải sầu mà thôi.
Từ lúc Lý Thịnh tới, một chữ Lục Ngạn cũng không nói.
Lý Thịnh bất đắc dĩ quay sang hỏi bartender: "Cậu ấy đã uống được bao nhiêu rồi?"
Anh chàng bartender nhún vai: "Từ chiều đến đây liền ngồi uống tới giờ, tôi đã sớm khuyên cậu ta dừng lại, nếu uống tiếp chắc chắn sẽ ngộ độc cồn."
"Cậu là bị ai đả kích thành như thế này hả?" Lý Thịnh kéo vai Lục Ngạn, "Cậu không sao chứ, ít nhất cũng nên nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra."
Lục Ngạn mở to mắt, liếc nhìn Lý Thịnh, sau đó thất vọng quay đầu đi.
Miệng Lý Thịnh giật giật, trong lòng không hiểu tại sao bị tên nhóc này ghét bỏ như vậy.
.
.
"Tôi chia tay rồi."
Lý Thịnh khiếp sợ quay đầu lại, Lục Ngạn nằm sấp trên quầy bar, hai mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, giống như câu vừa rồi không phải hắn nói.
Lý Thịnh kinh ngạc hỏi: "Cùng người kia sao?"
Lục Ngạn ngây ngốc, sau đó gật gật đầu.
"Ồ, anh ta đá cậu ư?" Nghĩ đến tình cảm Lục Ngạn dành cho người kia, Lý Thịnh đồng cảm với hắn: không khác nghiện ma túy chút nào.
"Là tôi nói lời chia tay." Lục Ngạn lẩm bẩm nói, dưới ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của Lý Thịnh, hắn nói: "Có điều là do anh ấy đá tôi."
"Hả?"
Lý Thịnh không hiểu chuyện gì.
"Anh ấy cùng người khác lên giường."
"A.
.
." Lý Thịnh không khỏi thương cảm cho cậu bạn này.
"Anh ấy nói ở lại tăng ca, tôi gọi điện thoại cho đồng nghiệp của anh, họ nói mọi người đã sớm tan ca.
Anh ấy nói bản thân rất mệt, vừa chạm vào thân thể đã kêu đau, nhưng mấy ngày đó tôi không chạm vào anh ấy.
Trên người không phải mùi sữa tắm trong nhà.
Trên cơ thể còn có dấu vết người khác lưu lại."
Lục Ngạn mặt không cảm xúc liệt kê chứng cứ người yêu ngoại tình, Lý Thịnh kinh ngạc, muốn an ủi cậu ta nhưng không biết nên nói như thế nào cho đúng.
Lục Ngạn còn nói: "Tôi không nhịn được đã cường bạo anh ấy, còn hại anh ấy bị thương."
"Ơ.
.
.?!" Nội dung câu chuyện thay đổi bất ngờ, Lý Thịnh không khỏi cảm thán.
"Tôi cho rằng bản thân có thể nhịn được." Giọng nói Lục Ngạn thấp xuống, "Dù anh ấy ở sau lưng tôi làm chuyện không phải, tôi cũng muốn giữ anh ấy bên người."
"Đúng, đúng vậy.
.
.
Dưa nếu hái xanh ăn không ngọt.
.
." Lý Thịnh cảm giác bản thân an ủi người khác không tốt lắm, thế nhưng đối phương cũng không quan tâm hắn nói gì.
"Nhưng vừa nghĩ tới anh ấy nằm dưới thân người khác gào khóc cao trào, anh ấy nằm dưới hầu hạ kẻ khác, tôi nghĩ thôi đã ghen tức tới phát điên, muốn khiến anh ấy không bao giờ đi tìm người khác được nữa." Lục Ngạn nhìn ngón tay bản thân, "Còn tiếp tục như vậy, tôi sợ tôi sẽ không nhịn được sự đố kị của bản thân, giết anh ấy mất." Lý Thịnh bị khẩu khí bình tĩnh của cậu ta dọa sợ, hắn liên tục khuyên nhủ cậu ta bình tĩnh, không thể làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.
"Tôi không muốn tổn thương anh ấy, vì vậy tôi nói chia tay." Lục Ngạn nhìn chằm chằm ly rượu, hai mắt vô thần mở lớn, "Thật lòng tôi không muốn chia tay với anh ấy, anh ấy không đi sai đường thì mọi chuyện đã tốt rồi."
Lý Thịnh nhìn cậu ta, cảm thấy thật sự quá đáng thương, cảm giác đó không ổn chút nào.
"Anh ấy vẫn yêu tôi thì tốt biết mấy."
Lục Ngạn chậm rãi nhắm mắt, thật giống như đang chìm trong hồi ức, lộ ra nụ cười ấm áp.
Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, dọc theo khuôn mặt chảy vào trong khóe miệng hắn..