Chu Nghị nghĩ nghĩ, sau đó anh ngẩng đầu lên đầy mong chờ nhìn người yêu, trong vô thức anh liếm liếm môi, "Chỉ vậy thôi, anh không có yêu cầu gì hết.
.
."
Người yêu giống như rất không vui, hắn cầm đĩa trái cây đứng lên, không nói một lời quay người ra ngoài.
Chu Nghị nằm trong chăn bất đắc dĩ nghĩ, điều anh mong muốn không phải yêu cầu của mình làm khó đối phương hay không, chỉ cần hắn có thể đồng ý là đủ rồi.
Nhưng người kia không biết điều đó.
Nửa giờ trôi qua, người yêu vẫn không quay lại, Chu Nghị sợ hắn thật sự tức giận, trong lòng có chút lo lắng.
Suy nghĩ một lúc anh vẫn thấy bản thân nên đi xin lỗi hắn, anh không muốn cả hai vừa làm hòa đã chiến tranh lành lần nữa, nhưng nếu như hắn tức giận bỏ ra ngoài rồi thì anh phải làm sao đây, Chu Nghị chán nản vì ngay cả việc đơn giản như làm nũng người yêu mà anh cũng không biết.
Giữa lúc Chu Nghị ủ rũ vì bản thân thì Lục Ngạn trở về, trên tay hắn bưng đĩa dâu tây đã được rửa sạch mang vào.
"Dưới nhà chỉ bán vài loại quả theo mùa nên em chạy tới siêu thị mới thấy có dâu tây, dù không tươi lắm nhưng vẫn rất ngon." Lục Ngạn cười nói, từ trong đĩa hắn cầm một quả đưa tới bên môi anh.
Chu Nghị ngơ ngác mở miệng, quả dâu tây chua chua ngọt ngọt được anh nuốt xuống bụng.
Sau đó Lục Ngạn đưa một quả vào miệng hắn rồi dùng miệng đút cho anh, bốn cánh môi dính lấy nhau, nước dâu rơi xuống môi Chu Nghị bị Lục Ngạn vươn lưỡi liếm sạch, hắn cười cười nói, "Có phải rất ngọt không?"
"Ừm.
.
." Chu Nghị mím mím môi, trái tim không biết tại sao đập rất nhanh.
"Lục Ngạn.
.
." Đại khái là do anh cẳng thẳng đi.
"Hửm?" Lục Ngạn nhìn anh.
Chu Nghị nắm chặt ga giường bên dưới, cố gắng giọng mình không run, anh nói, "Em có thể đừng cùng anh chia tay được không?"
Lục Ngạn mở to hai mắt, hắn có chút nóng nảy đáp, "Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ muốn cùng anh chia tay, trước đó bởi vì em ghen nên mới làm như vậy, không phải em thật sự muốn cùng anh chia tay, em chỉ là.
.
."
"Ừm, anh biết." Chu Nghị gật gật rồi cúi đầu, không nhìn đối phương anh mới có dũng khí nói chuyện, "Anh muốn nói em có thể đừng chia tay anh được không, hai đứa ở cùng nhau mãi mãi."
Trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
Chu Nghị giống như mất sức cúi đầu, anh cố gắng nhìn họa tiết trên tấm chăn.
"Anh nói mãi mãi là có ý gì?" Lục Ngạn nghẹn giọng hỏi.
"Không có gì, em đừng coi là thật.
.
." Chu Nghị nhỏ giọng đáp, đột nhiên mặt bị nâng lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Không được." Lục Ngạn nói, "Em coi chuyện này là thật, anh không thể đổi ý."
Dưới vẻ mặt kinh ngạc của Chu Nghị, Lục Ngạn ôm vai anh.
Chu Nghị nghe thấy giọng hắn buồn buồn vang lên, "Đối với anh đây chỉ là vô tình nói ra, nhưng nó lại là.
.
."
"Đây là điều em vẫn luôn mơ ước.".