Trans & edit: Gấu Bụ :3
Ánh mắt cô nàng đầy mong chờ nhìn anh.
Nhưng Chu Nghị không biết trả lời như thế nào.
Tại thời điểm anh đang lúng túng toát mồ hôi lạnh thì có người gọi anh.
"Chu ca?" Giọng Lý Thịnh có chút không xác định vang lên phía sau, Chu Nghị quay đầu, thở phào nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Thịnh, "Quá tốt rồi, hóa ra anh ở đây, Lục Ngạn vẫn luôn thắc mắc tại sao không nhìn thấy anh, nó đang ở phòng thay quần áo, anh đi nhìn cậu ấy một chút chứ?'
Anh ước gì bản thân có thể ngay lập tức thoát khỏi tình trạng lúng túng hiện giờ, Chu Nghị gật đầu, nói lời xin lỗi với Dương Kỳ liền vội vàng đi tới phòng thay quần áo.
Dương Kỳ nhăn mũi bất mãn nói với Lý Thịnh, "Cậu tới thật không đúng lúc."
Lý Thịnh có chút ngượng ngùng gãi đầu, hắn ngây ngô cười nói, "Làm sao vậy, hóa ra cậu có hứng thú với đàn ông trưởng thành à?"
"Mới không phải vậy, tớ đang hỏi anh ấy bạn gái Lục Ngạn là ai.
Sắp đợi được câu trả lời thì cậu tới." Dương Kỳ rất không vui nguýt hắn.
"Khụ.
.
." Phản ứng của Lý Thịnh có chút kịch liệt, hắn nghẹn họng nhìn cô nàng, "Cậu vẫn chưa hết mơ mộng ư?"
"Dù tớ muốn từ bỏ thì nhất định phải tận mắt nhìn xem người kia ưu tú tới mức nào." Dương Kỳ cố chấp nói.
"Đây không phải vấn đề có ưu tú hay không, Lục Ngạn chính là yêu người đó, vậy nên dù cậu có trở thành ai hay tài giỏi như thế nào cậu ta cũng không có cảm giác với cậu.
Mọi chuyện cũng đã ba năm rồi, làm sao vẫn chưa chịu nhìn rõ hiện thực?" Lý Thịnh nói, "Hơn nữa, trên thế giới này cũng không phải chỉ mình Lục Ngạn là đàn ông."
Lời nói có chút quá đáng khiến Dương Kỳ đỏ mắt, cô nàng mạnh mẽ trừng Lý Thịnh một cái, cắn răng nói, "Vậy cũng không cần cậu lo!" Cô nàng quay đầu chạy đi.
Lý Thịnh nhìn bóng lưng cô nàng, phiền muộn cào cào tóc, "Tôi cũng không kém cơ mà!"
Ở bên kia, Chu Nghị đã đi tới phòng thay quần áo, anh gõ gõ cửa, không có ai trả lời liền gọi tên Lục Ngạn.
"Đi vào." Là giọng Lục Ngạn.
Chu Nghị đẩy cửa ra, sau đó há miệng si ngốc đứng trước cửa.
Trước mắt là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai ở trần.
Lục Ngạn tựa vào tủ quần áo, quần áo trên người đã cởi sạch, cơ bụng cùng cơ bắp không biết vô tình hay cố ý hiện ra, tính khí đáng sợ đang nằm ngủ giữa hai chân khiến người ta ghen tị, cánh mông rắn chắc được quần lót bao chặt.
Hai tay Lục Ngạn để bên mép quần đang được kéo một nửa, hai tinh hoàn nằm giữa bụi rậm nửa kín nửa hở.
Trong cánh mũi như có luồng nhiệt muốn tràn ra, Chu Nghị theo bản năng ngẩng đầu lên cũng may vẫn chưa bị kích thích tới chảy máu mũi.
Lục Ngạn cong môi cười với anh.
"Anh, trước đóng cửa lại."
Chu Nghị như người máy nghe theo đóng cửa, nghe được tiếng vang khi cửa đóng kia thì dây thần kinh trong đầu Chu Nghị nhảy lên một cái.
Cảnh tượng này cùng hai năm trước giống nhau.
Sau khi thấy cô nàng nhón chân hôn chàng thiếu niên, trong chốc lát Chu Nghị cảm thấy chân tay tê dại, trái tim không ngừng nhảy lên tựa như không thể chịu nổi sự thống khổ này.
Anh ngơ ngác nhìn hai người bên trong, mãi đến tận khi cô nàng đi ra, Lục Ngạn xoay người tiến vào phòng thay quần áo.
Chu Nghị không kịp tránh đi, vừa vặn đụng mặt cô nàng.
Cô nàng thấy anh, kinh ngạc hỏi, "Anh là ai, tại sao lại ở chỗ này?"
Không biết tại sao anh bật thốt lên, "Tôi đến đón Tiểu Ngạn về nhà."
"A, anh chính là người anh Lục Ngạn sống cùng sao?" Nữ sinh đáng yêu cười, sau đó có chút không rõ nói, "Nhưng không phải Lục Ngạn đã dọn ra ngoài ở sao?"
Như bị người ta đánh tỉnh, vẻ mặt Chu Nghị ngây ngốc hỏi, "Cái gì.
.
.?"
"Gần đây cậu ấy đang nhờ em tìm nhà giúp." Cô nàng nói, "Em còn tưởng cậu ấy đã nói chuyện với anh rồi."
Trên mặt cô nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng khiến Chu Nghị thấy chói mắt.
Giọng nói cũng vì vậy sắc bén trào phúng, "Em là bạn gái cậu ta?"
Tuy cô nàng lắc đầu nói không phải nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng đó cũng khiến Chu Nghị như bị ai đó đánh một cái.
Anh chưa từng nghĩ tới nếu như Lục Ngạn có bạn gái sẽ khiến anh đau lòng như vậy, đau lòng tới mức muốn khóc lên.
"Anh sao vậy, không có chuyện gì chứ?" Giọng nói lo lắng của cô nàng vang lên, Chu Nghị ổn định tâm trạng bản thân đi vào phòng thay đồ của Lục Ngạn.
Anh đẩy cửa phòng thay quần áo.
Tiếng cửa mở vang lên.
Lục Ngạn cúi người xuống, bắp đùi cùng cơ bắp trên lưng đều hiện rõ, Chu Nghị không khống chế được nhìn hắn chằm chằm.
Người kia như cố ý làm chậm động tác cởi quần lót, chân trái nâng lên rồi nhấc đùi phải, người anh em kích thước to lớn nhảy ra xuất hiện trong mắt Chu Nghị.
Một dòng điện chạy khắp cơ thể, yếu hầu anh giật giật.
Lục Ngạn cầm quần lót vừa cởi trong tay nhìn Chu Nghị mỉm cười, như dụ dỗ nói, "Anh tới đây một chút."
Chu Nghị ngơ ngác tới gần.
Lục Ngạn cầm quần lót nặng mùi đặt vào tay anh, hắn khó xử nói, "Em không tìm thấy quần áo để thay anh giúp em tìm đi."
"A, được." Chu Nghị như người máy phản ứng lại, anh tìm đồ trong ngăn tủ của Lục Ngạn, tủ đồ chia làm hai ngăn bên trong có rất nhiều đồ vật bị hắn tiện tay ném vào, muốn tìm đồ Chu Nghị phải cúi lưng nhìn xuống dưới, động tác này khiến mông anh bị quần bó chặt hiện ra.
"A, tìm được rồi." Từ một đống đồ bên trong anh tìm ra bộ đồ bóng rổ quen thuộc, Chu Nghị cầm quần áo quay người, cái mông chạm phải một vật cứng rắn.
"Anh.
.
." Giọng của người yêu vang lên phía sau, khàn khàn mà trầm ấm..