Tôi nằm viện suốt hai tuần. Hai tuần ấy tôi chỉ có ngủ, ăn và ngủ. Dường như cơ thể tôi không muốn dậy nữa. Thể trạng của tôi rất yếu. Việc di chuyển liên tục đến các vùng miền mang khí hậu khác biệt đã ảnh hưởng ít nhiều tới sức khỏe của tôi, chưa kể tới chuyện tôi còn bị cái tên đó... Bác sĩ bảo tôi ngoài thể lực kém ra thì hình như tôi còn đang bị shock tâm lí. Ông ấy khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lí để tư vấn xem sao.
- Hôm nay cô thấy thế nào?-Cô y tá tươi cười hỏi thăm, tôi chỉ ậm ừ gật đầu, ngầm ý là tôi ổn. Liếc mắt sang bên trái, tôi thấy cổ tay mình có vài ống truyền dịch cắm vào.
- Cô đã bất tỉnh 3 ngày rồi. Chị gái cô lo cho cô lắm...
- Chị gái tôi? - Tôi ngạc nhiên nhìn cô y tá, trong lòng khấp khởi hi vọng. Vic...
- Ừ, cái cô tóc vàng xinh đẹp í. Lúc đưa cô tới đây cô ấy khóc nhiều lắm, thiếu điều quì gối cầu xin bác sĩ thôi. Cô ấy bảo bằng mọi giá phải cứu được cô, bao nhiêu tiền cũng được. Chị em cô chắc hẳn yêu thương nhau lắm nhỉ?
Tôi chỉ cười nhạt. Selene, cô đang làm cái trò khỉ gì vậy? Khóc ư? Nực cười! Tôi chưa bao giờ thấy cô khóc. Tôi nhớ lúc hắn cưỡng bức tôi trông cô thanh thản lắm mà, vậy mà tôi ốm có chút xíu cô đã khóc? Tôi nhắm mắt, định ngủ thêm.
- Oh, cô Silvester!
Tôi giật mình mở mắt trở lại. Selene?
Selene gật đầu chào cô y tá.
- Em cô vừa mới tỉnh.
Selene vẫn chăm chú nhìn tôi từ khi bước vào phòng như không để ý tới lời nói của y tá. Biết ý, cô y tá rời khỏi phòng, để mình chúng tôi ở lại.
Tôi nheo mắt gắng nhìn thật kĩ Selene. Hình như cô không giống với trí nhớ của tôi. Mái tóc vàng hơi rối, mắt được kẻ đậm hơn... Dù vậy trông cô vẫn thật nhợt nhạt, vẻ sắc sảo như không còn. Mùi nước hoa quen thuộc ấy lẫn với mùi rượu dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Cô nằm xuống bên cạnh tôi mé bên tay phải để tránh những ống truyền dịch, ôm ngang eo tôi, dụi đầu vào hõm cổ tôi. Nếu không cơn sốt khiến toàn thân vô lực thì tôi sẽ đẩy cô thật xa:
- Selene, không phải hôm nay, để em yên...
Tôi nghẹn giọng còn cô thì siết chặt vòng tay hơn. Tôi cảm thấy bờ vai mình nơi cô đang gục mặt xuống hơi ươn ướt. Tôi giận cô ghê gớm. Sao cô không cứu tôi? Sao cô không ngăn chuyện đó lại? Cô hoàn toàn có khả năng mà. Và làm sao cô có thể thản nhiên đến đáng sợ như vậy khi hắn cưỡng hiếp tôi ngay trước mắt cô?
Vì Selene Silvester là Mafia...
Tôi thầm cười chua chát. Cả cô và thằng khốn kia đều là Mafia, không thể trông chờ điều tốt đẹp nào ở mafia cả. Selene là Mafia. Và tôi chả là gì của cô cả. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ đơn thuần là sex. Cô ấy hoàn toàn có thể tống tôi vào một nhà thổ bẩn thỉu nào đó hoặc quăng tôi cho đàn em của cô và thậm chí là giết chết tôi...Để mặc tôi cho hắn cưỡng hiếp. Đúng, cô hoàn toàn có thể làm vậy...
Selene vẫn không nói gì, chỉ nằm bên ôm tôi mãi đến khi bác sĩ bảo cô nên đi về và để họ chăm sóc cho tôi thì cô mới chịu rời đi. Mascara đen nhòe đi làm lấm lem gương mặt hoàn hảo của cô và theo những giọt nước mắt làm áo vai tôi đen theo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy không khí giữa chúng tôi lại ngột ngạt và nặng nề tới nhường này, tới nỗi mà ông bác sĩ hỏi tôi: “Cô và chị cô có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Không phải là hai cô đang tranh giành một anh chàng đấy chứ?”. Tôi chỉ cười và đáp rằng giá như mọi chuyện có thể đơn giản như ông nói thì tôi cũng mừng.
Trong những ngày nằm viện chủ yếu là Ivan tới thăm tôi. Selene vài ngày mới đến một lần. Cứ mỗi lần đến cô chỉ đứng ngoài cửa nhìn tôi một lúc rồi về. Hình như cô cảm thấy bản thân cô có lỗi với tôi. Tôi có hỏi Ivan tại sao lúc đó Selene không cứu tôi thì Ivan cũng chỉ lắc đầu không biết. Lúc đó Ivan và một số người khác có ý định lôi ông ta ra khỏi tôi nhưng Selene ngăn lại. Ivan nhấn mạnh họ muốn cứu tôi là vì danh dự của họ chứ chẳng phải vì tôi. Anh nói mọi người ở đó cũng rất tức giận trước sự việc quá đáng như vậy mà không được làm gì. Nó giống như một lời thách thức, một sự coi thường xúc phạm đối với tổ chức của Selene Silvester. Sau đó ông ta huênh hoang với mọi người rằng ông ta đã động tới người của Selene ngay trước mặt mà cô ta không dám làm gì, Selene chẳng ghê gớm như mọi người vẫn đồn thổi,và trên hết là Selene, con gái rượu của ông trùm bậc nhất Châu Âu, cũng kiêng nể ông ta. Từ đó ông ta còn liều lĩnh ngạo mạn tuyên bố ông trùm Silvester hay cả cái dòng họ Silvester ấy chả là cái gì cả. Ivan nghĩ cái sự sống của ông ta có thể tính bằng giây được rồi.
Tôi ngước mắt nhìn Ivan ngạc nhiên:
- Ivan, gia đình của Selene đều là Mafia như cô ta hết sao?
- Yeah, một gia đình Mafia truyền thống. Đôi lúc tôi nghĩ cô ấy chẳng cần mang đàn em theo làm gì, chỉ cần trưng ra cái họ “Silvester” của cô cũng đủ để chúng nó tè ra quần. Họ “Silvester” đã là cái bùa hộ mạng tốt nhất của cô ấy...Với lại, cô nghĩ sao mà một cô gái còn chưa đến 30 tuổi đã đứng đầu một băng đảng lớn đến vậy? Dù tài giỏi đến đâu thì điều đó là không thể, trừ khi có một thế lực to lớn khác đứng sau lưng...
Ngày hôm sau Ivan đưa cho tôi một tờ báo đăng tin về một cháy nhà kho ngoài bìa rừng. Chỉ có một người chết và ngọn lửa dữ dội tới mức đốt cháy xác ông ta ra thành tro bụi. Theo điều tra thì người đàn ông này là tay buôn người tên Felix. Họ kết luận một câu ngắn gọn là ông ta đã tự tử. Cái chết của ông ta không gây chú ý lắm khi nó chỉ là một mẩu tin nhỏ nằm khiêm tốn ở góc báo. Ivan thì thầm vào tai tôi rằng chính anh và một số anh em khác mua thuốc nổ quấn quanh người ông ta và mua dầu hỏa rưới xung quanh ngôi nhà. Kì lạ là tôi không thấy rùng người trước độ man rợ của họ.
- Cái này là sao? Liên quan gì tới tôi? Mà sao các anh làm thế? - Tôi hỏi, gấp lại tờ báo trả cho anh. Tôi không hiểu tại sao Ivan cho tôi đọc cái này.
- Chúng tôi chỉ đang phục hồi danh dự, cô Silvester gọi thế! - Ivan bình thản trả lời.
Tôi thở hắt. Phải, phục hồi được danh dự cho các người nhưng không phục hồi được tổn thương tôi đang chịu! Tôi chợt ước sao Selene không thế chỗ cho cái tên Felix trong vụ hỏa hoạn ấy cơ chứ!