#3
_Ah!!!
Selene rùng mình trước khoái cảm do người đàn ông bên dưới đem lại. Hôm nay cô muốn nằm trên và Alexis cười to đồng ý. Thỉnh thoảng phải đổi khẩu vị chút mới thú. Selene ngồi trên người anh di chuyển hông mình nhằm làm cả hai thỏa mãn nhất. Tay cô vuốt ve cơ thể cường tráng của anh. Cô lại nghĩ đến Rose, nghĩ đến cơ thể mới trưởng thành của em mang sự hấp dẫn khó cưỡng. Lúc ở nhà hàng, vừa thoáng thấy Rose đi theo sau Zoraida, trong đầu Selene chỉ tràn ngập khao khát được gần gũi với em nên bây giờ cô mới tìm cách giải tỏa nỗi khao khát đó với hôn phu của mình dù cô biết thế là bất công cho anh. Khi bước đến cửa phòng, cô đã đẩy mạnh anh vào tường và cuồng nhiệt hôn lấy anh. Alexis thích thú trước sự mạnh bạo của Selene và anh cũng đáp lại cuồng nhiệt không kém. Anh vui vì cô đã thôi hờ hững với anh. Bên anh đôi lúc cô cuồng nhiệt, đôi lúc lại hờ hững khiến anh thật khó nắm bắt. Nhưng phụ nữ thì ai mà chẳng khó hiểu.
Selene mải miết tìm kiếm chút ngọt ngào trong nụ hôn sâu với Alexis như đã từng làm với Rose nhưng cô thất vọng vì chẳng tìm thấy gì cả. Người cô đang quan hệ là Alexis nhưng người cô muốn là Rose... Thật lố bịch làm sao! Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn với Alexis. Không, thật ra sự lưng chừng của cô lúc này là bất công và tàn nhẫn cho cả Alexis và Rose. Cô không nghĩ là mình yêu ai trong hai người họ, tất cả đơn thuần chỉ dừng lại ở tình dục. Cô chấp nhận lời cầu hôn của Alexis chỉ đơn giản anh là người duy nhất mỉm cười chấp nhận cô giấu anh rất nhiều chuyện, khó mà kiếm được một người đàn ông như thế trên đời. Còn Rose, chỉ là cô thích cơ thể của em, hoặc cô vẫn tự thuyết phục mình như vậy mỗi khi cô cần lời giải thích cho nỗi mong muốn được ở gần em. Dù sao thì cô hoàn toàn “thẳng”, cô nghĩ vậy.
Rose cô gặp buổi tối nay thật sự là cả một niềm đam mê...Em mặc quần short jean, áo sơ mi trắng mỏng, cố tình hở vài cúc bên trên và Selene rất muốn cởi hết các cúc áo còn lại. Lướt nhìn qua đồ em đang mặc, cô đoán em không có ý vào nhà hàng sang trọng này để ăn tối. Có lẽ nếu không “nhờ” Zoraida em đã không ở đây. Selene phải kiềm chế rất nhiều để không đột ngột rời khỏi bàn ăn và kéo em về phòng để thỏa mãn những đam mê mà cô phải kìm nén. Cô thích khuấy đảo vòm miệng em bằng lưỡi mình cho đến khi em sắp ngạt thở thì mới chịu buông em ra, thích cảm giác những đầu ngón tay được bao bọc bởi lớp mềm mại và nóng bỏng trong em, hay cả khi lưỡi em ở trong cô...nếu em chịu nuốt thì sẽ tuyệt vời hơn nhưng sau mỗi khi oral sex em đều nhả ra ngoài trong khi cô muốn em nuốt hết vào. Cô cũng rất thích những lúc em kêu khóc nước mắt đầm đìa cầu xin cô dừng lại. Đương nhiên là những lúc như thế cô cũng chùng lòng nhưng việc tiếp tục nhìn thấy em thống khổ dưới thân mình là một sự kích thích thú vị. Cô lưỡng lự nên dừng lại hay tiếp tục. Nhưng sự kích thích quá lớn... Thế là những lúc đó Selene thường chọn cái thứ hai. Cô dừng lại thật sự chỉ khi Rose bị ngất hoặc chỗ đó của em bị chảy máu...Dù Rose luôn nói là ghét làm tình với cô nhưng sự run rẩy lan truyền lên những đầu ngón tay cô trên người em đã tố cáo ngược lại. Môi em biết nói dối nhưng cơ thể em thì không... Rose của tôi, em vẫn là một đứa trẻ.
Selene kín đáo quan sát em từ những cử chỉ nhỏ nhất trong suốt bữa tối, từng cái chớp mắt, từng cái nhíu mày, từng nét môi cử động... Rose đã lớn, nhưng không có nghĩ là em rũ bỏ được nét trẻ con ngay lập tức. Sự cố gắng bắt chước vẻ quyến rũ người lớn của một đứa trẻ đôi khi, thay vì làm người ta buồn cười, lại tạo nên sự hấp dẫn đầy mê hoặc. Nét non trẻ duyên dáng hòa với sự trưởng thành chập chững một cách tự nhiên. Lần đầu cô ghen tị với Zoraida vì cô ta được ngồi gần Rose nhất và bực mình khi thấy cô ta đang cố tình động chạm em. Xem ra Zoraida đã thành công trong việc chọc tức cô.
Selene vẫn nhớ lần đầu cùng Rose, lúc hôn nhau, sự vụng về của em trong cử động môi lưỡi làm cô buồn cười. Chừng này tuổi đầu mà chưa biết hôn lưỡi! Hình như em trong trắng hơn cô nghĩ, sau này thì em hôn khá hơn. Khi xâm nhập sâu vào trong em, Selene không nghĩ đó là lần đầu tiên của em cho đến khi thấy máu của em thấm ướt ra drap giường khiến cô ngạc nhiên. Selene hơi hối hận vì lần đó chắc cô đã làm em rất đau, em đã khóc suốt cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Nếu biết đó lần đầu tiên của em thì cô sẽ nhẹ tay hơn...
Dòng kí ức chuyển mình đưa Selene về một buổi sáng khi cô “đi làm” về, mở cửa ra đã thấy Rose đang ngồi khoanh chân trên giường, mơ màng nhìn về phía cửa sổ với một vẻ buồn man mác trên gương mặt em, trong căn phòng ngủ sáng ngời một vẻ kì ảo. Ngoài kia có gì hấp dẫn khiến em chăm chú ngồi nhìn như vậy? Chỉ là một khoảng trời trắng xóa. Em vẫn thả hồn đâu đó ngoài kia, mải mê đến độ Selene đã tiến rất gần sau lưng em từ lúc nào mà em vẫn không nhận ra. Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của em từ đằng sau và dường như lúc đó em mới quay về hiện tại bằng một cái giật mình. Y hệt như cái ngày xa xưa đó, một thiên thần đi lạc vào phòng khách trong quanh cảnh cũng huyền thoại thế này đã khiến kẻ si mê tự hỏi đâu là thực, đâu là hư*.
Thật đúng là như thế ư, Nabokov?** “Ảo ảnh và thực tại hòa quyện vào nhau thành tình yêu”?
Cô vén tóc em sang một bên, âu yếm đặt lên cổ em một nụ hôn. Giờ em vẫn là thiên thần mắt xám tóc đen nhưng đã và sẽ không bao giờ là của cô cả...Chỉ có bây giờ, chỉ có hiện tại em mới là của cô.
_Đừng, Selene, đừng...Không phải bây giờ! Để mai đi, hôm nay em không có hứng, em không muốn!-Rose khẽ khàng nói, sự khẩn cầu trong chất giọng run run. Selene nghe em nói bèn dừng việc hôn hít của mình lại, tựa cằm lên vai em, nghe tim đau nhói. Tình dục là mối liên kết duy nhất giữa cô và em. Và em đã đánh đồng những nụ hôn của cô với tình dục tự lúc nào.
_Tôi không có ý đó, Rose.-Selene siết chặt vòng tay như sợ em sẽ vùng dậy biến mất. Cô cảm nhận trong vòng tay mình em đang thở phào nhẹ nhõm.-Tôi chỉ muốn hôn em thôi.-Cô thì thầm.
_Em nhớ nhà...-Giọng em nghe như đang mê sảng. Selene chợt nhớ rằng em mới 16 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ không thể sống xa gia đình.
~*~*~*
~Điện thoại ở đầu giường reo. Là Zoraida. Không biết lại có chuyện gì mà cô ta gọi vào giờ này. Selene vừa mở máy đã nghe Zoraida nói vội vàng:
_Vira. Nó trốn rồi!
_Thế sao?-Selene hờ hững đáp, cắn chặt hàm răng ngăn không ình rên lên. Alexis ngồi dậy vùi đầu vào ngực cô.... Zoraida bất mãn với thái độ thờ ơ như vậy của Selene. Vira đáng giá cả mấy chục ngàn EUR thế mà Selene chả coi là cái đinh gì.
_Nó bỏ chạy cùng tiểu giai nhân đấy!-Zoraida tức khí quát.
Vừa nghe đến đó Selene đã nhảy bổ xuống giường mặc cho vị hôn phu của mình sắp lên “đỉnh” chưng hửng trước khoái cảm đột ngột bị cắt đứt bởi hành động bất ngờ của Selene. Anh mở to mắt ngạc nhiên khi Selene đứng nude giữa phòng không chút ngượng ngập, và ngạc nhiên hơn nữa khi nghe cô quát tháo vào cái điện thoại, sắc mặt tối sầm lại giận dữ:
_Mẹ kiếp! Chúng mày làm cái đéo gì mà để nó trốn?
_Bình tĩnh nào, Selene!-Zoraida hết hồn trước thái độ xoay 180 độ của cô bạn, “Nó tức lên kể cũng sợ thật” cô thầm nghĩ-Lát mày xuống phòng 673 gặp tao. Chúng ta có cả đống thứ để giải quyết.-Zoraida vội cúp máy đơn giản là cô không muốn nghe Selene quát thêm câu nào nữa.
Selene tắm rửa thật nhanh và mặc lại quần áo. Khi cô định ra ngoài thì Alexis nắm tay cô kéo lại:
_Em đi đâu giờ này?
_Bỏ tôi ra!-Selene hất tay anh ra-Tôi có việc!
Alexis kiên quyết kéo cô lại:
_Selene! Anh là hôn phu của em chứ không phải là người dưng. Em không nói rõ thì đừng có đi đâu!
Alexis đã chịu đựng quá đủ! Ngay từ những buổi đầu quen nhau ở Mỹ, Selene đã nói trước cô có nhiều bí mật và anh đừng xen vào, nếu cần thiết thì cô sẽ nói cho anh nghe. Alexis chấp nhận bởi anh yêu cô nhưng dần dà anh nhận thấy những gì cô đang giấu đang khiến cho họ trở nên xa cách. Chính vì cảm thấy sự nhạt nhẽo đã len vào mối quan hệ này nên anh mới đề nghị cả hai nên đi đâu đó để tình cảm thêm nồng nàn. Selene đồng ý nên họ mới đang ở đây. Nhưng mọi chuyện cũng không tốt đẹp như anh nghĩ...Ai nhìn vào cũng nghĩ họ thật đẹp đôi nhưng chỉ có người trong cuộc như anh mới hiểu mối quan hệ này đang dần trở thành thảm họa. Anh cũng từng tỏ ý muốn cả hai đến sống chung với nhau nhưng cô từ chối. Anh đã hỏi tại sao thì cô không đáp. Sau đó thì Alexis cầu hôn cô, sự đồng ý nhanh chóng của cô làm anh bất ngờ.
Bị Alexis giữ lại, Selene không giữ nổi bình tĩnh mà hét:
_Cút mẹ anh đi cho tôi nhờ!
Alexis sững sờ buông tay cô ra. Cô biết mình vừa lỡ lời. Mỗi khi tức giận từ ngữ cô đều không kiểm soát được.
_Em xin lỗi!-Cô nói rồi vội chạy khuất sau cánh cửa thang máy. Chuyện Alexis tính sau, Rose...Chết tiệt!
Khi Selene tới đã thấy đám đông người của mình và của Zoraida đang đứng tụ tập. Họ đang bàn nhau cách làm sao để không bị Interpol tóm. Zoraida vừa nhìn thấy Selene liền vẫy tay gọi cô đến và bực dọc nói một tràng:
_Ôi Selene, cuối cùng mày cũng đến. Bọn tao điều tra ra hai con Rose và Vira trốn cùng nhau. Chúng nó hiện đang ở nhà nhân đạo cái khỉ gì đó ở gần đây. Tao tự hỏi làm thế quái nào mà chúng nó biết cái nhà ấy chứ, lại còn chọn lúc trốn rất đúng thời điểm nữa!
_Vậy thì đến đó bắt chúng về!-Selene dợm quay người bước đi thì bị Zoraida giữ lại.
_Đừng có điên, Selene!-Zoraida thốt lên-Chỗ đó là của Interpol, vào đó khác gì đâm đầu vào chỗ chết!
Selene hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, hình như những gì liên quan đến Rose luôn làm cô mất tự chủ. Như chợt nghĩ ra điều gì đó, Selene quay lại hỏi:
_Trại cai nghiện nào gần đây nhất?
Au's note*: Selene ám chỉ ngày đầu tiên gặp Rose.
**: Nabokov, tác giả của cuốn tiểu thuyết kinh điển “Lolita”. Câu “Ảo ảnh...” cũng nằm trong cuốn Lolita này.