Màu gì thuần khiết nhất?
Tôi dựa người vào cửa sổ ngắm tuyết rơi nhè nhẹ bên ngoài qua lớp kính trong. Bấy giờ đã là tháng 3 nhưng với tình hình này thì chắc mùa đông sẽ còn kéo dài nữa. Từ trên cao nhìn xuống tôi thấy những người đàn ông lực lưỡng đang dọn tuyết ở cửa ra vào và trên những cung đường đất rải sỏi ngoằn nghèo để tiện cho việc đi lại, thỉnh thoảng tôi lại nghe vài tiếng chửi thề và ngày càng nhiều hơn khi tuyết lại rơi. Họ bực bội phải quay vào trong nhà khi nhận thấy tuyết rơi ngày càng nhiều và có lẽ sắp có một trận bão tuyết. Tuyết ngoài cái màu trắng tinh khôi nó đang mang ra thì tôi chẳng thấy nó đẹp chỗ nào. Tuyết rơi lên áo bạn, nó tan thành nước bởi hơi ấm của bạn và thấm vào trong, chạm vào da, lạnh tê tái. Tuyết ngáng cả đường đi, người ta phải hất nó sang bên lề chất thành đống và giờ chúng đã cao quá đầu người. Qua hôm nay chúng sẽ còn cao hơn nữa.
Nơi chúng tôi đang ở xưa kia là một khu resort theo tiêu chuẩn 4 sao. Khủng hoảng kinh tế làm ông chủ nơi này bị phá sản và buộc phải nhượng lại cho Mafia, cụ thể hơn là cho gia đình Silvester. Cảnh quan rất đẹp, rất hữu tình và rất nên thơ trong cả bốn mùa, ít nhất là qua ống kính máy ảnh. Nhưng Mafia không quan tâm lắm đến việc nó đẹp thế nào, họ chỉ quan tâm đến sự thuận lợi của nó trong công việc bởi nó nằm trong rừng và ở biên giới. Vì sự thuận lợi này nên nó tập hợp kha khá những kẻ đang bị truy nã. Chúng tìm đến đây, tìm đến sự bảo hộ của gia đình Silvester, đổi lại chúng hứa sẽ trung thành và chăm chỉ làm việc. Ivan nói nửa đùa nửa thật rằng những kẻ đó còn đáng tin và trung thành hơn các chính trị gia. Tôi hỏi lỡ có cảnh sát trà trộn vào đây thì thế nào, Ivan chỉ nhún vai: “Chúng sẽ chẳng tìm thấy gì cả. Các bằng chứng chúng tìm được khi đem ra tòa, nhờ sự tài ba của các luật sư, sẽ trở nên vô nghĩa. Gia đình Silvester có cố vấn giỏi nhất.”
Cách đây vài dặm là lò sản xuất vũ khí và bào chế ma túy, những món lợi nhuận khổng lồ. Khu resort này cũng nằm một phần trong kế hoạch rửa tiền cho gia đình Silvester, chủ nơi này đương nhiên là “bố già” Silvester còn người quản lí là em trai ông ta, tức chú của Selene (tên gì thì tôi không nhớ). Những ngày mùa đông khắc nghiệt ở biên giới không cho tôi cơ hội gặp ông ta. Selene làm cố vấn tạm thời cho ông trong thời gian còn lưu lại đây. Cô có một tổ chức của riêng mình nhưng vẫn là một phần của gia đình Silvester.
_Mùa đông năm nay thật khắc nghiệt, mùa xuân đến cũng trễ. Tuyết cứ rơi nhiều thế này thì phải nửa ngày nữa họ mới đến nơi.-Tôi quay người lại nhìn chủ nhân của giọng nói dù biết đó là ai, “họ” ở đây có lẽ là những tay buôn hàng kiêm khách hàng của Selene.-Của em.-Selene đưa cho tôi một tách cappuchino nóng hổi.
_Cám ơn.-Tôi nhận lấy. Hơi ấm và hương thơm dịu nhẹ của cappuchino rất dễ chịu. Selene kéo ghế ngồi cạnh. Tôi vẫn đứng dựa bên thành cửa sổ, mắt hết nhìn tuyết lại nhìn cô. Sau vụ “Glock 23” ấy tôi vẫn ngủ một mình. Thỉnh thoảng Selene có ghé qua để hỏi chân tôi thế nào rồi đi, ít khi lưu lại lâu. Một cái ôm cũng không có chứ đừng nói một nụ hôn hay những chuyện xa hơn thế.-Chị pha à?-Tôi thổi nhè nhẹ cho bớt nóng và từ từ nhấp môi.
_Yeah...-Cô nâng cốc.-Những anh chàng vất vả dọn tuyết ở ngoài kia xứng đáng một cốc thế này.
_Chắc họ cảm động lắm!-Tôi cười. Vừa lúc đó có ba chiếc xe tải lạ nối tiếp nhau đến đậu trước nhà. Ngay lập tức một đám người vây quanh dỡ những thùng hàng được đóng gói cẩn thận xuống. Vừa lúc một vài người đàn ông, có lẽ là người châu Á, bước xuống.-Cái gì vậy?-Tôi hỏi.
Selene hướng theo ánh mắt của tôi nhìn về phía chiếc xe tải. Cô mỉm cười hài lòng:
_Rất đúng hẹn. Xem ra tôi đánh giá họ hơi thấp. Chiếc xe đó chở hoa và lá khô của cây cần sa. Tất cả những gì ta cần làm là chế biến chúng thành ma túy để bán. Cần sa mua của bọn tội phạm gốc Việt là tốt nhất, nguồn cung dồi dào, giá thành lại rẻ. Mà chân em thế nào rồi?-Cô chuyển chủ đề.
_Em có thể đi lại bình thường.-Vết thương ở chân tôi đã để lại sẹo. Sau này có người gợi ý tôi đến bác sĩ thẩm mĩ để xóa đi cùng với những vết sẹo ở tay nhưng tôi từ chối.
_Tốt.-Selene gật gù, đưa cốc cappuchino lên uống một ngụm.-Bố tôi rất thích uống cafe, cappuchino, espresso...những đồ uống liên quan đến hạt cà phê do tôi pha.
_Chị làm cappuchino rất ngon.-Tôi khen. Đừng nghĩ tôi khen lấy lòng, đấy là sự thật. Ngoài việc rửa tiền hay buôn ma túy ra thì Selene cũng rất có tài trong pha chế thức uống.
Selene hơi mỉm cười khi nghe tôi khen. Tôi nghĩ là cô vui.
_Tất nhiên.-Cô nói.-Hồi trung học tôi làm việc ở một quán cafe mà. Tôi tiếp xúc với thế giới ngầm cũng ở quán cafe.
_Thế là họ dụ dỗ chị tham gia cùng à?
_Không, là tôi tìm đến họ. Chuyện phức tạp lắm.-Selene đứng dậy.-Tối nay...ừm..
Thấy Selene ngập ngừng, mắt nhìn chăm chăm vào cốc cappuchino, những ngón tay bối rối miết thành cốc khiến tôi phải hối: “Sao?” thì cô mới tiếp tục:
_...ừm...tối nay...tôi có thể ngủ với em được không?-Selene hoàn thành câu nói một cách khó khăn.
_Lần đầu mới nghe chị “xin phép”.-Tôi đùa, dù sự thật là vậy.-Nhưng mà hôm nay em có “tháng”.
_Chỉ là ngủ thôi.-Selene vội nói, tôi đã hiểu nhầm ý cô.-Ôm em và ngủ, vậy thôi. Tôi không có ý...-Cô bỏ lửng câu nói, dĩ nhiên khúc sau tôi thừa hiểu cô muốn nói gì. Sự bối rối hiếm thấy của cô lúc ấy làm tôi buồn cười.
_Chúng ta sẽ thế nào hả Selene? Mối quan hệ của chúng ta ấy?-Tôi bâng quơ hỏi. Gió bên ngoài bắt đầu gào thét, những bông tuyết bay tán loạn. Chuyện “Glock 23” thật sự là một bước tiến lớn. Nhưng sau đó thì sao? “Bước tiến lớn” nhưng tiến đi đâu?
_Em thích thế nào?-Selene hỏi lại, cô ít khi nào hỏi ý kiến tôi. Dạo này có rất nhiều ngoại lệ.
Tôi bặm môi suy nghĩ một lát, nửa muốn chấm dứt, nửa muốn tiếp tục. Tôi lúc đó không lí giải được cái suy nghĩ “nửa muốn tiếp tục” kia, phải mãi nhiều năm sau này, khi đã trải đời hơn tôi mới hiểu nhưng vẫn không lí giải được. Những suy nghĩ bồng bềnh lãng lãng trong một mớ cảm xúc hỗn loạn.
_Tất cả những gì em muốn là được quay về với cuộc sống trước kia, cuộc sống không có Selene...-Tôi đáp, giọng man mác buồn.
_Tôi cũng muốn thế.-Selene nói.-Cô nhìn mông lung về phía ngoài kia một lúc, nơi bão tuyết đang bắt đầu hoành hành. Cô lại gần tôi, đặt chiếc cốc của mình lên bệ cửa rồi nhẹ nhàng làm tương tự với cái cốc của tôi. Selene đặt hai tay lên vai tôi. Tôi né đi ánh nhìn của cô.-Nếu được làm lại từ đầu...không...giá như ta gặp nhau sớm hơn...không...cũng không ổn.-Cô thở mạnh.-Chết tiệt, tôi không biết nữa.-Cô lắc đầu khiến những lọn tóc vàng rung rinh theo.
_Chị chẳng biết gì cả, Selene. Chúng ta cũng chẳng biết gì hết.-Tôi thì thầm. Đôi mắt xanh mở to ngạc nhiên. Tôi ôm lấy cô, tựa cằm lên vai.-Tối nay chị có thể ngủ ở đây.
Selene cũng ôm lại tôi một lúc rồi đẩy nhẹ tôi ra. Cô giữ gương mặt tôi trong đôi bàn tay cô. Mặt tôi đỏ lên vì Selene cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
_Môi em khô nứt hết rồi.-Selene nói, ngón tay cái miết lấy môi tôi.
_Nơi này quá lạnh...-Tôi trả lời.-...và em không có thứ để dưỡng môi.
Selene nghe tôi nói bèn cho tay vào trong túi quần lấy ra một cái lọ nhỏ. Tôi tò mò nhìn theo. Cô vặn mở nắp và lấy ra một ít trên hai đầu ngón tay mình, một thứ dung dịch màu xanh trong, nó là...
_Dầu olive...-Selene nói khi bôi nó lên đôi môi đang khô nứt của tôi. Ngón tay cô chạm môi tôi... Tôi hơi hé môi. Khi cô thoa xuống môi dưới bỗng lưỡi tôi khẽ chạm vào ngón tay cô khiến cô ngưng lại. Hành động nghe rất sexy đúng không nhưng tôi thề là tôi không có chủ ý làm thế! Mặt tôi nóng bừng lên và chắc chắn là còn đỏ hơn khi nãy. Ngước mắt lên tôi thấy Selene thở mạnh một cái và cổ họng nuốt nước khan, môi cô mím lại.-...từ nước Ý.-Cô gượng mỉm cười hoàn thành nốt câu nói khi rút ngón tay về cũng là lúc cô đã bôi xong cho tôi. Tôi bặm môi lại để dầu olive tản đều trên môi. Tôi biết cô đang phải kiềm chế.- Cầm lấy, Rose. Em không muốn môi mình bị nứt ra đến chảy máu đâu.
_Cám ơn.-Tôi nhận lấy. Selene hôn nhẹ lên má tôi: “Hẹn em tối nay!”-Cô nói rồi cầm hai cái cốc ra ngoài.
Không chỉ đêm đó mà những đêm tiếp theo ở resort Selene và tôi cũng chỉ ngủ cạnh nhau như thế, ngủ theo đúng nghĩa đen. Chỉ duy có lần chúng tôi cùng ngâm mình trong bồn tắm nước nóng. Tôi ngồi yên trong lòng Selene, quay lưng về phía cô. Mái tóc búi cao để lộ cổ và bờ vai cho những nụ hôn của Selene rải rác lên đó. Bàn tay cô hết chạm vào vết sẹo ở cổ tay lại đến vết sẹo ở chân tôi. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở những động chạm đó. Tôi tự hỏi cô nghĩ gì về chúng, những vết sẹo đó, tất cả đều do cô mà ra.
Màu gì thuần khiết nhất?
Màu trắng ư? Tôi không nghĩ vậy.
Màu thuần khiết nhất là màu xanh. Màu xanh thẳm của đại dương. Màu xanh lơ của bầu trời. Màu xanh của vô vàn cái trống rỗng hợp lại, của hàng triệu cái trong suốt tạo nên. Màu xanh của vô tận. Màu xanh không điểm dừng. Màu xanh đôi mắt của hai người tôi yêu thương... Đó là quan điểm của tôi. Tôi yêu họ quá rồi.
~*~*~*
~au's note:
_về việc "mua ma túy của bọn tội phạm gốc Việt là tốt nhất", ít ra đó là điều tớ đã đọc trên báo, các bạn có thể tham khảo ở đây : antg.cand.com /News/PrintView.aspx?ID=81179
_"Màu xanh là màu thuần khiết nhất"-cái này là tớ đọc một cuốn sách thư viện của trường, tớ có tìm lại nhưng mà hổng thấy. Theo cuốn sách đó thì: vì màu xanh là sự tập hợp một số lượng lớn của những thứ trống rỗng và trong suốt lại, vd như: nước ko có màu nhưng mà hồ nước thì có màu xanh. Nghe khá hay đấy nhỉ