Chúng tôi lên đường khi tuyết đã tan gần hết, đi dọc theo biên giới để đến Thụy Sĩ và ở đó gần một năm. Nếu được chọn nơi để ở thì nhất định tôi sẽ chọn Thụy Sĩ! Chắc tôi không cần giải thích dài dòng bạn dư sức hiểu vì sao. Một đất nước tuyệt vời như vậy ai mà không muốn ở. Tuy nhiên về sau tôi lại không chọn nơi này để định cư cũng như đến bất cứ quốc gia nào mà tôi và Selene đã đặt chân lên. Nó gợi lại quá nhiều thứ hề không dễ chịu. Lúc ấy tôi mới hiểu được phần nào nỗi đau mà Zoraida tự tạo nên và cũng tự mình chịu lấy khi nhìn thấy Vira.
Lần này thì chúng tôi ở thành phố, trong một khu chung cư. Selene đã thuê hết toàn bộ tầng 4 của tòa nhà mới xây gồm 8 phòng, mỗi phòng rộng khoảng hơn 100 mét vuông.
_Chúng ta sẽ ở đây lâu.-Selene thả mình xuống sofa.- Có hai phòng ngủ, phòng bên này có phòng tắm bên trong, phòng bên kia thì không. Em chọn đi.
_Vì chị là chủ nên em sẽ chọn phòng bên kia.-Tôi đáp, bước chân tới gần cửa sổ nhìn ngắm quanh cảnh bị bó hẹp bởi các tòa nhà cao tầng khác. Lần đầu tiên ở với Selene mà tôi có phòng riêng.
_Ok, có những quy tắc em phải tuân theo nếu không muốn chết sớm: không được ra khỏi căn hộ này, hạn chế đứng gần cửa sổ. Nếu ở trong căn hộ một mình thì ngoài tôi, Kevin và Ivan ra không được mở cửa cho bất cứ ai kể cả khi hắn là người của tôi.
Tôi gật đầu đồng ý mà không hỏi tại sao, vẫn tiếp tục chống tay lên bệ cửa sổ rồi nói bằng giọng hờ hững giễu cợt:
_Em sẽ thi hành luật của chị vào ngày mai, quý cô Stanford!
Mùa xuân ở Thụy Sĩ rất dễ chịu. Tôi rất thích.
Tối đó, Selene gõ cửa phòng tôi. Tôi tắt TV ra mở cho cô. Selene tự đóng lại khi bước vào. Cô đứng trước mặt tôi còn tôi thì cứ cúi gằm mặt, không muốn ngẩng đầu lên nhìn cô để rồi lại bị màu mắt xanh thao túng tâm can. Selene nâng cằm tôi lên, cô không thích người khác né tránh ánh mắt của mình, nhất là tôi. Tôi bất đắc dĩ nhìn vào mắt cô và nhận ra chúng không giấu được, hoặc không thèm giấu, sự ấm áp và say đắm. “Rose.”-cô thì thầm. Ngay lập tức Selene hôn môi tôi, ban đầu từ từ chậm rãi, càng về sau càng mạnh bạo đến nỗi tôi suýt bị cô làm cho ngạt thở. Khi đỡ tôi xuống giường, cô đặt tay lên bụng tôi dưới lớp áo: “Ta có thể...”- Tôi gật đầu trả lời một cách cay đắng: “Em là của chị. Chị muốn làm gì chả được.”
Selene không nói gì, thay vào đó hôn lên vùng bụng tôi rồi ngược lên cổ, lên mặt. Dù gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ham muốn của Selene đang dần lộ rõ qua những động tác mỗi lúc một nhanh hơn và mạnh hơn. Đam mê bùng cháy. Tôi không có ý định ngăn cản bởi tôi cũng nhớ cơ thể này, nồng nàn và nóng bỏng.
_Ưm, Selene...ah...ah...-Tôi nằm sấp, úp mặt vào gối để những tiếng rên chìm vào trong họng và trong gối, thứ đang bị tôi siết chặt lại tưởng chừng sắp rách tới nơi và cũng đang thấm lấy nước mắt tôi. Tôi vẫn hay bị chảy nước mắt trong lúc làm tình. Selene từng nói cô rất thích điều này vì nó khiến tôi quyến rũ hơn và khiến cô muốn sở hữu tôi hơn (tôi lại nghĩ cô ấy muốn “hành” tôi hơn). Hai đầu gối quì xuống giường, hông tôi nâng lên, một bàn tay của Selene vuốt ve mông tôi, những ngón tay ở bàn tay còn lại ra vào tự do mang đến luồng khoái cảm quen thuộc cháy âm ỉ từ hạ bộ lan ra khắp người. Cô hôn nhấp lên eo lưng tôi. Tôi cứ vô thức rên rỉ khi khoái cảm đến ngày càng dồn dập. Cuối cùng tất cả vỡ òa, vừa đau vừa thích.
Sau khi tôi chạm đỉnh, một dòng nước nóng trong tôi chảy xuống đùi và cũng là lúc cái gỗi ướt đẫm nước mắt, Selene vẫn để mấy ngón tay bên trong tôi. Tôi tiếp tục nằm sấp, cơ thể xụi lơ, bất lực. Cổ họng bỏng rát vì la hét quá nhiều. Trong khi tôi đầu óc còn lâng lâng đâu đó trên kia, Selene lật người tôi nằm ngửa, những ngón tay vẫn yên vị bên trong. Dưới ánh đèn ngủ, tôi có thể thấy gương mặt cô lộ rõ sự hài lòng thỏa mãn.
_Rút tay ra, Selene. Lần thứ ba rồi, chị sẽ giết em mất!-Tôi thều thào van xin khi cô đang ngậm lấy đầu ngực tôi và khiến chúng cương cứng lên trong miệng cô, những ngón tay cứng đầu lại ngọ nguậy.-Làm ơn...-Tôi rên rỉ cầu xin, tôi không chịu được thêm lần nữa.
_Tôi không bao giờ giết người trên giường.-Selene âu yếm tôi thêm lúc nữa mới chịu buông tôi ra và nằm sang bên cạnh. Tôi thở phào khi cô tha cho tôi. Cô ấy không bao giờ giết người trên giường nhưng đã làm tôi ngất mấy lần trên đó!
~*~*~*
Có một buổi tối ở phòng khách, chúng tôi đang xem bản tin BBC. Hôm nay họ nói về những băng đảng tội phạm đang gây khiếp sợ cho dân chúng cũng như sự lúng túng trong cách giải quyết của chính quyền khiến tình hình đang có chiều hướng xấu đi. Họ nhắc lại vụ tàn sát Duisburg (ở Đức) khiến 6 thanh niên Ý thiệt mạng trong đêm 15/8/2007; hay tòa án Reggio ở Calabria của Ý bị băng đảng Mafia Ndrangheta khủng bố từ hồi đầu năm đang khiến chính phủ nước này hết sức hoang mang trước sự lộng hành và táo tợn của chúng. Điều khiến tôi chú ý là sự thỏa hiệp giữa chính quyền Ý với Mafia: “Chính quyền khi bắt tay với mafia là nhằm ngăn chặn những vụ tấn công của bọn tội phạm nhắm vào quan chức chính phủ. Đổi lại, nhà cầm quyền khoan hồng hơn đối với các tên tội phạm đang bóc lịch trong nhà đá, đồng thời kết án nhẹ hơn. Chính phủ đang cố hết sức để bẽ gãy “liên minh ma quỷ” giữa Mafia và các chính khách nước này”. Hôm nay nước Ý bị nói hơi nhiều.
_Gia đình chị có liên quan không? Cái vụ khủng bố vào tòa án ấy?-Tôi hỏi, cũng là lúc biên tập viên nhận xét: “Chính phủ Ý đang bất lực trước Mafia”.
_Không.-Cô lắc đầu.-Chúng tôi không bao giờ hành động ngu ngốc như thế. Mafia là thế giới ngầm, danh tiếng tốt nhất cũng nên “ngầm” theo, không cần đánh động cho cả nước Ý, và có lẽ là cả thế giới, biết như vậy.-...trầm ngâm một lúc cô nói tiếp.- Hơn nữa chúng tôi không ưa gì bọn Ndrangheta.
“Nhà Silvester không chỉ là những tên tội phạm khét tiếng, đôi khi họ lại là những anh hùng, những tay Mafia quí tộc.”-Lời của Ivan.
Sau đó, BBC nhắc đến quyền của LGBT, về những đám cưới đồng tính tại một số bang ở Mỹ. LGBT từng là chủ đề khiến cả nhà tôi tranh cãi kịch liệt tới mức chúng tôi phải cam kết không nhắc đến nữa nếu không muốn tan cửa nát nhà. Tôi và bố một phe, phản đối. Mẹ và chị Vic một phe, ủng hộ.
_Bệnh hoạn.-Là từ vụt ra khỏi miệng tôi khi nhìn thấy hai người đàn ông trên bản tin đang hạnh phúc nắm tay nhau. Ngay lập tức tôi nhận ra Selene đang nhìn mình, một cách có lẽ là sửng sốt hay thất vọng giống như ánh mắt của bố mẹ tôi khi thấy nhà cửa tan hoang sau một party do chính tôi và Vic tổ chức nhân lúc họ đi vắng.-Sao chứ?-Tôi nói, ánh nhìn của Selene làm tôi chột dạ.
Selene với tay lấy cái điều khiển tắt TV đi. Cả phòng khách im lặng. Tôi nhướng mày hàm ý hỏi cô đang làm gì vậy. Sau khi suy nghĩ một lúc, Selene mới nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:
_Cái gì bệnh hoạn cơ?
_Họ, gay...
_Và?
_Chỉ một lũ bệnh hoạn mới gay!-Tôi làm một tràng, và chợt cảm giác không khí chung quanh thật ngột ngạt.
_Chúng ta có phải bệnh hoạn?-Cô hỏi, mắt vẫn chăm chăm nhìn tôi. Tôi biết ngay là cô sẽ lái đến chuyện đó.
_Không, tôi không gay và cô cũng vậy. Chúng ta chỉ đơn thuần là...ừm...trò chơi, giống như là quan hệ tập thể vậy.-Tôi hươ tay giải thích. Chuyện này rất khó nói bởi tôi không biết giải thích thế nào.
_Rose, chúng ta không phải là cái loại đó!-Selene bất ngờ gắt lên. Tôi cảm thấy hơi sợ khi thấy Selene tức giận.
_Thế chúng ta là cái quái gì?-Tôi cũng to tiếng đáp trả. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi nhắc lại chuyện này. Selene im lặng.
_Thôi được rồi, chuyện chúng ta sẽ nói lúc khác. Tôi... tôi vẫn còn bối rối.-Selene đầu hàng.-Nhưng LGBT thì phải nói ngay bây giờ. Không phải vì nó liên quan tới chúng ta mà là vì em.
_Tôi không gay!-Tôi khó chịu nói, như phần lớn những người “thẳng” phản ứng khi bị nói là “gay”, thậm chí ở cùng với Selene mấy năm trời nhưng tôi vẫn không khỏi kì thị đồng tính.-Đâu phải tôi dang chân để cô fuck tôi mà tôi là gay!
_Thì cũng đâu phải yêu một người cùng giới là bệnh hoạn!-Selene thở mạnh, cô lại ngồi gần tôi, giọng đã dịu đi.-Nói tôi nghe, tình yêu có đáng khinh?
_Không...-Tôi lưỡng lự nói sau khi suy nghĩ một lát.
_Đồng tính hay dị tính suy cho cùng vẫn là tình yêu.-Cô chậm rãi nói.- Như em đã nói, tình yêu thì không đáng khinh.
_Nhưng...nhưng mà...-Tôi lắp bắp nói, cảm thấy lưỡi mình cứng đơ, không biết đáp lại thế nào, tự mình ình vào tròng! Dù lúc đó tôi vẫn không phục nhưng không nghĩ ra được lí do tốt hơn để phản biện nên tốt nhất là im lặng.
Selene thở dài. Cô đưa tay vuốt tóc tôi:
_Em có thể không ưa họ hay thậm chí ghét họ cũng được. Tôi biết không dễ dàng gì để thông cảm với những người khác biệt. Nhưng em hãy chấp nhận và tôn trọng họ như một phần của thế giới này. Một Mafia như tôi còn có thể nhân đạo với họ thì chẳng lẽ một người tốt như em lại không?
Thật là dẻo miệng!
Tôi bặm môi suy nghĩ những lời cô nói. Lẽ dĩ nhiên sau đó tôi vẫn còn kì thị và phải nhiều năm sau, khi đã chín chắn hơn và tiếp xúc với nhiều người thuộc giới LGBT hơn thì tôi mới không còn kì thị nữa và lúc đó tôi mới chấp nhận là mình yêu cô. Thay đổi suy nghĩ của một người không chỉ vài câu nói lí lẽ là xong. Bàn tay của Selene vuốt xuống má tôi, xoay đầu tôi sang một bên để cô có thể nhìn tôi. Selene đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhưng mê đắm, mà có lúc nào nụ hôn của cô không mê đắm. Tách ra một chút cô hỏi:
_Em đã hôn bao nhiêu đàn ông?-Thi thoảng những chuyển động của môi cô khi nói cố tình chạm môi tôi.
_ Năm...-Tôi đáp, vẫn còn lâng lâng bởi nụ hôn của cô, nếu tính cả Felix và Alexis thì đúng là năm. Selene nhân lúc tôi hé miệng bèn đưa lưỡi cô chạm vào lưỡi tôi rồi lại rút ra.
_Hôn họ thích hơn hay hôn tôi thích hơn?
_Họ...
Nghe vậy, Selene bật cười rồi lại tiếp tục hôn tôi.
Chắc là cô biết tôi nói dối.
Tôi cảm nhận được mối quan hệ của chúng tôi cũng bắt đầu sâu sắc hơn nhưng chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu cả.
~*~*~*
~Au's note:
Vụ khủng bố Calabria xảy ra đêm mùng 2 rạng mùng 3/1 khi tòa án Reggio ở Calabria đã bị tấn công bằng bom. Mặc dù vụ tấn công này không gây ra bất kỳ thiệt hại nào về người, nhưng cũng khiến Chính quyền Italia hết sức hoang mang: vụ tấn công đã nhằm vào một cơ quan quan trọng nhất ở Italia. Vấn đề càng trở nên nhạy cảm hơn khi vụ tấn công này lại được thực hiện bởi một nhóm mafia nguy hiểm nhất ở châu Âu, đó là nhóm Ndrangheta ở vùng Calabria. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tội phạm của mình, Ndrangheta đã tấn công trực tiếp vào các trụ sở ngành tư pháp Italia. Năm 2009, gần 50 tên tội phạm của băng Ndrangheta, trong đó có 11 tên nằm trong danh sách 30 tên tội phạm nguy hiểm nhất ở Italia, đã bị bắt cùng với lượng tài sản trị giá khoảng 800 triệu euro. Điều này không hề làm cho những tay trùm mafia phải bận tâm.
Còn liên minh ma quỷ giữa chính quyền và mafia ở Ý dĩ nhiên có thật và họ sắp phải mở một phiên tòa được cho là " vụ xét xử trên đặc biệt quan trọng đối với tương lai của nước Ý, vì nó có thể phá vỡ truyền thống thành lập các “thỏa thuận đen tối” giữa mafia với giới chính khách, được bắt đầu từ thế kỷ thứ 19". Dự kiến, sẽ có gần 200 nhân chứng tham gia đối chất trước tòa, bao gồm Tổng thống Giorgio Napolitano, phiên tòa có thể kéo dài đến vài năm sau. Kết quả thế nào thì ta phải chờ thôi