Tôi còn nhớ vụ án Selene Silvester làm chấn động cả châu Âu. Trong suốt một tháng, hầu như báo nào cũng tường thuật đầu đủ sự việc ngay ở những trang đầu tiên. Nhờ sự can thiệp của ba tôi và Ivan nên tôi không bị tờ báo nào nhắc đến tên. Ba tôi còn đề nghị chính quyền miễn cho tôi làm nhân chứng trước tòa nhưng bị từ chối. Gia đình tôi đang cố gắng cắt đứt mọi liên hệ với Mafia. Có quá nhiều tờ báo, phần lớn là lá cải viết ba xạo. Mãi tôi mới chọn theo dõi một tờ báo mà tôi cho rằng viết khách quan và đúng đắn nhất về Selene. Tới lúc đọc nó tôi mới biết Selene và tổ chức của cô đã phạm nhiều tội như vậy. Một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia với đủ mọi tội danh như buôn bán hàng cấm, rửa tiền, giết người, hối lộ,... “Có vẻ như tội gì cô con gái nhà Silvester cũng phạm vào.”-trích lời nhà báo.
Dư luận dấy lên thêm một câu hỏi là làm sao Selene Silvester, một cô gái mới 30 tuổi đầu, có thể vượt qua dễ dàng các trạm kiểm soát,, trực tiếp thực hiện trót lọt nhiều phi vụ phạm pháp nếu không có sự tiếp tay của những quan chức? Và ngày hôm sau cảnh sát đã đưa ra câu trả lời bằng việc thông báo là sẽ đưa một loạt các quan chức ra hầu tòa cùng với Selene vì tội nhận hối lộ. Lẽ dĩ nhiên là người dân sẽ dè bỉu gọi họ là: “lũ ăn hại sống bằng tiền thuế của chúng ta”. Tôi thì cảm thấy tội cho các ông ấy hơn là ghét vì theo tôi được biết, Selene chỉ cho họ hai lựa chọn: nhận tiền hoặc cả gia đình sẽ bị giết. Nhưng tôi sẽ không khai điều này trước tòa như một tình tiết gỡ tội cho họ, tôi không muốn lũ Mafia sẽ lại mò tới gia đình tôi.
Cảnh sát giữ tôi lại thẩm vấn khá nhiều. Nhờ có Ivan, hay còn gọi là Leo, nên họ không làm khó tôi quá. Tôi khai tất cả những gì tôi biết: đó là tôi chẳng biết gì về chuyện làm ăn của cô cả, và đồng thời từ chối không kiện cô vì những gì đã làm với tôi với lí do cô đã bồi thường cho tôi một khoản tiền, cảnh sát đồng ý. Với những gì cảnh sát đang có trong tay, họ hoàn toàn có thể khiến Selene ngồi tù suốt đời mà không cần đến lời khai vô dụng hay lời tố cáo nhỏ bé của tôi. Tôi thầm nghĩ nếu cảnh sát chưa bắt được bố già Anselmo Silvester thì Selene sẽ sớm mãn hạn tù thôi. Danh tiếng của ông ta nói riêng và gia đình Silvester nói chung đã vang lừng khắp châu Âu từ mấy chục năm nay.
Trong thời gian Selene bị tạm giam chờ ngày ra tòa, tôi có đến đồn cảnh sát để thăm cô vài lần nhưng lần nào cũng bị từ chối bởi Selene không muốn gặp tôi. Tôi đành nhờ Ivan (tên anh là Leo nhưng tôi gọi anh là Ivan quen rồi) chuyển lời của tôi tới Selene rằng một vài câu nói không giải quyết được gì.
Trước hôm xét xử, Zoraida đột nhiên đến gặp tôi ở “trại cai nghiện”.
_Lâu rồi không gặp, tiểu giai nhân. Cưng lớn hơn so với lần cuối ta gặp nhau đấy, cũng hai năm rồi còn gì.-Zoraida nói khi đang sải bước cùng tôi đi trên con đường nhựa rợp bóng cây trong khuôn viên trại.
_Cô đến đây làm gì?-Tôi hỏi dù biết chắc là Zoraida đến vì chuyện của Selene mới cất công bay từ Ý sang đây.
_Ta lại ngồi ghế đá đằng kia. Ngày mai phiên tòa bắt đầu. Cưng định khai gì?-Cô hỏi thẳng khi chúng tôi ngồi xuống, thỉnh thoảng tôi mới thấy cô nghiêm túc thế này.
_Sự thật....-Zoraida cau mày nhưng rồi dãn ra khi nghe tôi nói câu sau.-...đó là tôi không biết gì cả. Tôi không kiện Selene cũng như không biết gì đến tội của cô ấy.
_Vậy thì tốt.-Zoraida gật gù.-Đợt này chúng nó làm gắt quá, không thể can thiệp vào tòa án...Ông Silvester đang gấp rút tìm mọi cách giúp con mình chỉ chịu vài năm tù. Nhưng theo tôi biết mọi thứ rất không thuận lợi. Đúng là nhà Silvester! “Gia đình và danh dự”, câu gia ngôn theo họ hàng trăm năm nay. Mà tôi cũng đã cố hết sức...-Cô thở dài.
_Cô làm gì?-Tôi hỏi. Zoraida cũng đang nhúng tay giúp Selene chạy tội sao?
_Bạn bè là cho những lúc sa cơ thế này.-Cô nháy mắt cười bí hiểm.-Lời thì thầm của phụ nữ trên giường có sức mạnh hơn cả một đạo quân. Tôi chỉ giúp Selene không bị dẫn độ sang Mĩ. Cô ấy sẽ chết nêu bị xử theo luật Mĩ.
_Theo cô Selene sẽ bị kết án thế nào?-Tôi hiểu Zoraida đã làm gì để giúp Selene, cũng hơi ngạc nhiên, tôi không nghĩ Zoraida có thể tận tình với bạn bè như thế, nhất là với kiểu bạn lãnh khốc như Selene.
_Khả năng chung thân là rất cao. Nhưng tôi nghĩ chắc chẳng vấn đề gì cả. Vô tù đâu có nghĩa là hết. Mà cũng muộn rồi, tôi phải đi đây. Rất cám ơn sự hợp tác của cưng.-Zoraida đứng dậy.-Sau vụ này cưng về Mĩ luôn đúng không?-Tôi gật đầu. -Chúc cưng hạnh phúc.-Nói rồi cô ôm tôi một cái tạm biệt.-Tôi sẽ rất nhớ cưng.
_Tôi cũng thế. Nhớ giữ gìn sức khỏe, Zoraida.
~*~*
~Phiên tòa xử án Selene Silvester và đồng bọn diễn ra ngay tại Provence này. Tôi ngồi cùng ba, Vic, một y tá (cô ấy đi theo để trông chừng cơn nghiện của tôi), Ivan, Eligio và hàng chục người khác ở chỗ dành cho nhân chứng. Chúng tôi chọn chỗ ngồi kín đáo và tránh gây chú ý nhất có thể. Khi Selene bước vào, tôi nghe rất rõ những tiếng trầm trồ và cả những tiếng tặc lưỡi tiếc ột người đẹp sắp phải vào tù: “Bìa tạp chí hợp với cô ta hơn vành móng ngựa”.
Phiên tòa kéo dài gần một tuần. 3 ngày đầu đọc cáo trạng, 1 ngày thẩm vấn xét hỏi (ngày thẩm vấn diễn ra suôn sẻ vì Selene nhận hết tội về mình, hình như tòa hỏi gì cô ấy cũng gật đầu), 2 ngày tiếp theo là phiên tranh tụng giữa các công tố viên và luật sư, ngày cuối cùng mới tuyên án. Selene dõng dạc tuyên bố ngay từ đầu là cô không cần luật sư bào chữa, tự cô biết mình đã phạm tội gì. Thế nhưng sau đó luật sư vẫn bào chữa cho cô và lấy cái “tự biết mình phạm tội” của cô có thể được xem xét như sự thành khẩn nhận tội, một tình tiết giảm nhẹ. Selene trông không hài lòng khi nghe luật sư cứ thế mà biện hộ ình. Tôi biết cô vốn không thích người khác trái ý mình.
Hôm tòa xét xử có rất đông người tham dự, có cả Anslemo Silvester nữa, trong áo vest đen được hồ cứng, mắt xanh sáng lạnh oai dũng đi vào phòng xử án và ai cũng phải tránh đường sang một bên cho ông ta. Đi sau Anselmo là khoảng 10 người cũng bí ẩn lạnh lùng như thế. Ánh đèn flash liên tục nhấp nháy. Họ đến vì các quan chức đã nhận hối lộ là chính và không ai dám đả động gì đến Anselmo. Tôi để ý thấy vụ việc của Selene sẽ không gây ầm ĩ nếu không có nhiều quan chức dính vào như thế. Selene đã vậy thì không biết “bố già” Silvester mà bị tóm thì vụ việc sẽ ầm ĩ tới mức nào. Tôi có đọc một bài báo tường thuật lại phiên tòa nhưng chủ yếu nhắm vào các chính trị gia. Tội của Selene chỉ được tóm tắt trong 10 dòng còn mấy chục dòng còn lại là phân tích sự đi xuống phẩm chất đạo đức của họ. Cả bài báo tuyệt không nhắc đến dòng họ Mafia Silvester câu nào dù trong phòng xử án mọi người vẫn thầm thì với nhau về dòng họ “chết người” đó. Chỉ sau khi án đã được tuyên thì mới có một bài báo viết vỏn vẹn một dòng kết đại loại là : người ta cho rằng đây mới chỉ là chân của một con rết rất bự và ta cần giết con rết đó ngay trước khi nó cắn mình. Tôi dám cá là ai đọc cũng đều ngầm hiểu “con rết” là ám chỉ dòng họ Silvester.
Tôi rụt rè đứng dậy bước lên bục dành cho nhân chứng khi nghe chủ tọa gọi mình. Ivan đứng cạnh trấn an tôi đừng sợ. Mọi người dồn mắt vào tôi. Tôi cúi gằm mắt tránh bất cứ ánh mắt nào nhìn mình, trong đó có cả Selene. Tôi có cảm giác là cô nhìn tôi suốt phiên hỏi nhân chứng của tòa. Tòa án hỏi một số câu và câu nào tôi cũng lắc đầu không biết.
_Mối quan hệ của cô và bị cáo là gì?-Đó là câu duy nhất của Tòa hỏi tôi còn nhớ.
_Tôi là người tình của cô ấy, một người tình Mafia.-Tôi đáp, lần đầu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chủ tọa. Ngay lập tức, sau lưng chúng tôi những tiếng xì xào phía dưới ngày càng lớn đến mức chủ tọa phải gõ mấy cái búa để giữ trật tự. Chúng tôi, đứng trước mặt là một công lí im lặng, còn sau lưng là một dư luận thị phi. Đầu óc tôi cứ ong ong cả lên. Tôi không hiểu sức mạnh kì diệu nào đã giúp tôi đứng vững suốt phiên chất vấn mà không ngã khuỵu. Selene, chúng ta đang ở đâu thế này? Em không muốn ở đây. Em muốn quay về...
Nhưng về đâu?
Cuối cùng, tòa tuyên Selene Silvester chung thân vì ở cái nước thuộc Liên minh Châu Âu này đã bãi bỏ án tử hình mới đây, chỉ còn án chung thân là cao nhất. Có điều nói là chung thân nhưng thường là chỉ 15 năm là mãn hạn tù. Chưa kể với quyền lực của bố cô ấy tôi tin là thời gian còn được rút ngắn nữa.
Trước khi Selene bị giải ra ngoài phòng xử án, bố cô ấy và những người khác (có lẽ là họ hàng của cô) đã ôm cô thật chặt trên lối đi giữa hai hàng ghế. Cánh phóng viên và thợ chụp ảnh không dám lại gần. Riêng tôi vẫn ngồi lẩn khuất giữa một đám đông xa lạ nhìn cô từ xa. Mắt tôi đang nhòa đi, tôi phải chớp mắt rồi dụi mắt mấy lần để gạt đi cái lăng kính mờ ảo của nước mắt, để có thể nhìn cô rõ ràng hơn. Ai biết được liệu đây có là lần cuối tôi được thấy cô bằng xương bằng thịt? Trước khi bước chân ra khỏi cửa, Selene có quay lại nhìn căn phòng ánh mắt mông lung tìm ai đó và dừng ngay ở chỗ tôi đang ngồi. Tôi giật mình sửng sốt vì làm sao Selene có thể tìm ra tôi giữa một rừng người như thế? Cô mỉm cười khẽ gật đầu với tôi rồi quay lưng tiếp bước cùng cảnh sát ra ngoài kia. Tôi vẫn cứ ngồi yên cho tới khi mọi người về gần hết mới thất thần bám lấy cánh tay ba bước ra ngoài. Ba tôi đã phải quàng vai dìu tôi đến xe. Chiếc xe chở tôi đi dưới bầu trời vần vũ xám xịt, xám như màu mắt của tôi.
Sáng hôm sau chúng tôi lên máy bay rời khỏi Châu Âu về Mĩ.
Trước khi lên chuyến bay về nước cùng gia đình tôi, Ivan và Eligio (tôi quên nói anh chàng này cũng là cảnh sát) ra tiễn chúng tôi. Họ chúc tôi nhiều thứ. Ivan đưa cho tôi một tờ giấy được gấp tư, nói rằng là của Selene gửi cho tôi. Anh còn nói số tài sản Selene đứng tên tôi vẫn thuộc về tôi, quá đủ cho tôi sống một cuộc sống êm đềm để bù đắp lại mấy năm qua. Tôi mỉm cười nhận lấy lá thư và vẫy tay chào anh.
_À Rose này, tôi quên không nói một việc.-Tôi quay người lại nhỉn Ivan.-Selene biết tôi là cảnh sát ngầm kể từ lúc Eligio...ừm...tôi cũng không rõ lúc nào nhưng tóm lại là cô ấy biết. Đó là lí do vì sao cô ấy không cho tôi chở cô đến bệnh viện, thay vào đó là Kevin. Một hôm, cô ấy đã hỏi tôi bao giờ thì cảnh sát đến và liệu có thể cho cô hai tháng. Tôi gật đầu và cô ấy “hẹn” vào giờ đó ngày đó hãy tới bắt cô ấy. Selene muốn dùng thời gian còn lại bên cô.